About Rose About You

Chương 8


Tôi giúp Tiểu Yến tìm được công việc quản lý sảnh của một khách sạn dưới tên của Hà Hữu Dân, xem như là công việc vẻ vang rồi.
Hơn nữa Hà Hữu Dân còn giúp cô ấy mua một tấm bằng tốt nghiệp trung cấp, anh ấy nói như vậy làm quản lý sẽ chính đáng hơn.
Tiểu Yến rất cảm ơn tôi, trước khi tôi nghỉ hè năm hai cô ấy gọi cho tôi một lần, nói rằng muốn mời tôi ăn bữa cơm.

Khi đó tôi đang bận chuyện thi cuối kỳ, tôi đã trượt một môn rồi trượt thêm môn nữa tôi sẽ phải lưu ban.
Gác lại chuyện lưu ban vì tôi không quan tâm, học thêm một năm nữa thôi, nhưng chắc chắn bố mẹ sẽ đánh tôi một trận, vậy cả kỳ nghỉ hè của tôi đừng mong sung sướng.

Họ là vậy đó, không quan tâm tôi ăn uống ngủ nghỉ chỉ quan tâm việc học, dường như tôi học giỏi thì cũng sống tốt.
Tôi nói với cô ấy mình không có thời gian, Tiểu Yến lại tìm đến trường của tôi vào ban ngày.
Tôi nhìn thấy cô ấy ở trên đường trong trường, Tiểu Yến đã trắng hơn lần trước tôi gặp cô ấy rất nhiều, lại bắt đầu trang điểm.

Phấn mắt màu tím rất hợp với gương mặt cô ấy, khiến cô ấy trông trưởng thành lại có phần hoạt bát.

Tiểu Yến mặc chiếc váy hoa nhí và đeo một cái túi da, xem ra cuộc sống đã thoải mái hơn nhiều.
Cô ấy vẫy tay khi nhìn thấy tôi: “Phí Bạch!”
Tôi chạy chậm đến, cô ấy nói: “Tôi mang đặc sản quê tôi cho cậu, cậu thử xem!” Nói đoạn cô ấy lấy một túi nhựa ra, trông phồng phồng có vẻ hơi nặng, tôi nhận lấy đúng là nặng thật.
“Cái gì thế?” Tôi mở ra xem, dâu tây vừa đỏ vừa to.
Trước kia tôi đã ăn dâu tây vài lần, quả này vừa đắt vừa chua, không ngon lắm nhưng tôi vẫn nhận lấy: “Cảm ơn cô.”
“Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Tiểu Yến cười ngượng ngùng một cái, “Tìm cho tôi công việc tốt như thế, lại mua bằng cấp cho tôi, tôi cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào.”
Cô ấy thích nhìn tôi lúc nói chuyện, mắt không chớp, tôi biết cô ấy rất thích mình.
Tôi tránh ánh mắt của cô ấy: “Chuyện nhỏ thôi đừng khách sáo, một túi dâu tây này là đủ rồi!”
Nhưng hình như Tiểu Yến vẫn quan tâm chuyện khác: “Với lại cậu có biết khách sạn kia của ai không?” Tôi nhìn cô ấy một cái, lắc đầu giả vờ không biết.
“Hà Hữu Dân, sếp Hà ấy, cậu còn nhớ anh ta không?”
Tôi nói không nhớ, cô ấy cười nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“Sao thế?”
“Không, tôi lo cậu quen anh ta nên mới giúp tôi chuyện này.


Tốt hơn hết là cậu nên tránh xa anh ta.” Tiểu Yến lại muốn đưa ra những luận điệu kia, ví dụ như đồng tính rất đáng sợ, v.v.

Tôi không bận tâm, chỉ bảo cô ấy đừng nói về ông chủ một cách tùy tiện, cô ấy cười hì hì kéo tôi nói được.
Tôi mời cô ấy đến nhà ăn trường tôi ăn bữa cơm, buổi tối dẫn cô ấy đi dạo trên bãi tập một lúc.

Mùa hè nhiều muỗi, tôi đi vài bước đường đã muốn đưa cô ấy về.
“Bây giờ cô ở đâu?” Tôi hỏi.
“Ở khách sạn đó, giống như trước kia, ký túc xá cho nhân viên.” Tiểu Yến cầm tay tôi.
“Từ đây qua đó có xa không?”
Tiểu Yến nghĩ một lát: “Không xa, đi xe đạp khoảng nửa tiếng.”
Thực sự không tính là xa, tôi nói: “Cũng muộn rồi, hay là tôi chở cô về nhé.”
“Được.” Cô ấy đồng ý rất thẳng thắn, tôi tưởng cô ấy còn muốn ở cùng tôi thêm một lúc, sau đó thuận lý thành chương đi thuê phòng.
Xem ra là tôi nghĩ nhiều, trái lại tôi thích Tiểu Yến như vậy hơn, khiến tôi cảm thấy cô ấy không dễ dãi.

Cũng có thể là cô ấy đã làm với tôi cho nên không vội vã.
Tôi đạp xe, cô ấy ngồi đằng sau một tay ôm lấy eo tôi, cánh tay con gái dù sao vẫn mềm mại, khác với đàn ông.

Cánh tay Hà Hữu Dân như một con rồng, lông trên cánh tay lại mềm như nhung sờ vào rất thích, nó giảm bớt chút cứng rắn do gân xanh mang lại.
Cô ấy bỗng lấy một hộp đài nhỏ ra khỏi túi da, đài bắt đầu phát bài hát ồn ào.
Ngày hôm nay ở cùng Tiểu Yến tôi cứ cảm giác tôi và cô ấy đang yêu đương, chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ vậy.

Nhưng trong lòng tôi rất áy náy vì tôi không thích cô ấy cho lắm, mặc dù cũng không ghét.

Tôi chỉ nghĩ nếu tương lai cô ấy và mình lấy nhau, tìm một người từ năm hai đại học cũng không có gì lạ.


Thời đại đó hai mươi tuổi đã phải kết hôn rồi, nếu không sẽ bị người ta bàn tán, cũng sẽ bị giới thiệu đủ kiểu.

Hễ là tình cảm đến từ việc giới thiệu tôi đều không tin, bởi khi xem mắt mọi người đã đeo sẵn mặt nạ.
Còn có một lý do khác muốn kết hôn với Tiểu Yến, không chỉ vì tôi có hảo cảm với cô ấy, mà khi đó tôi vẫn chưa biết đồng tính cũng có thể kết hôn, cũng chưa từng nghe nói trên thế giới có những nơi nào người đồng tính được kết hôn.

Vì vậy sẽ không suy xét đến Hà Hữu Dân, đương nhiên Hà Hữu Dân cũng sẽ không suy xét đến tôi.
Đưa cô ấy đến cửa khách sạn, Tiểu Yến bỗng đưa đài cho tôi: “Tặng cậu này.”
“Tôi không cần.” Tôi từ chối, cảm giác tâm lý hoàn toàn khác với lúc Hà Hữu Dân tặng đĩa CD cho tôi, tôi không muốn nhận, tôi không nhận nổi.
Từ chối vài lần, Tiểu Yến đành phải đi vào khách sạn, xe của cô ấy cũng được Tiểu Yến đạp đi và dừng trong kho xe đạp của khách sạn.
Sau khi trở về ngày hôm đó, tôi nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, luôn suy nghĩ có nên nói rõ ràng với Tiểu Yến hay không.
Về phần nói rõ chuyện gì, lại là điều tôi không biết.
Chuyện của Tiểu Yến hành hạ tôi vài ngày, môn thi cuối cùng của tôi là ngữ văn đại học đã thuận lý thành chương bị trượt môn.

Thật ra không phải tôi không học giỏi, mà thật sự không có năng khiếu học hành, nếu có tôi cũng sẽ không thi vào trường nghệ thuật.
Nhưng tôi vẽ tranh khá tốt, đây là sự thật.

Lý do giảng viên mỹ thuật xem trọng thành tích mỹ thuật của tôi, nhốt tôi trong phòng vẽ tranh ép tôi vẽ, bởi cô ấy cho rằng tranh của tôi là tốt nhất trong số các sinh viên của cô ấy.
Lúc đầu tôi thi đậu cũng nhờ vào thành tích nghệ thuật.
Sau khi rớt môn tôi không có thời gian bận tâm đến Tiểu Yến, cô ấy gọi điện cho tôi mấy lần tôi cũng không muốn nghe.

Tôi phải đi làm thủ tục lưu ban, giày vò tôi rối hết cả lên, nào là thi lại nào là lưu ban, Kỳ Cương cũng không thích gọi tôi ra ngoài chơi nữa.
Nhưng đúng lúc này, Hà Hữu Dân lại gọi điện cho tôi vào đêm trước kỳ nghỉ hè.
“Sếp Hà có gì dặn dò?” Tôi không có nhiều kiên nhẫn, trong tay vẫn đang viết kiểm điểm lưu ban mấy nghìn chữ, giống như viết báo cáo luận văn.
Hà Hữu Dân hỏi tôi: “Lúc nào nghỉ hè?”
“Ngày mai.” Tôi trả lời.

“Dạo này không thấy cậu gọi điện cho tôi, tôi không còn sức hấp dẫn nữa à?” Hà Hữu Dân nói đùa.
“Không phải, tôi phải chuẩn bị tài liệu lưu ban nên không có thời gian.” Tôi bất lực đáp.
“À.” Hà Hữu Dân nói, “Vậy khi nào cậu rảnh tôi lại nói chuyện với cậu.”
“Anh muốn nói gì?” Tôi không có tâm trạng sửa tài liệu nữa, “Anh nói ngay bây giờ đi, tôi không chờ được.”
“Nửa cuối năm tôi không ở trong nước, chắc cậu không gặp được tôi.”
Nghe xong tôi không hỏi nhiều, chỉ nói được.
“Nhớ tôi thì gọi điện cho tôi.” Hà Hữu Dân thích nói câu này nhất, nhưng trên thực tế tôi rất ít khi gọi cho anh ấy, tôi cũng rất hiếm khi đến gặp anh.
“Tiền điện thoại quốc tế đắt quá!” Tôi càu nhàu, “Tôi không trả nổi, anh nhớ tôi thì gọi điện cho tôi được không?” Hà Hữu Dân chưa bao giờ nói nhớ tôi, có lẽ anh ấy nhàm chán mới nhớ đến tôi.
“Lát nữa tôi nạp tiền điện thoại cho cậu.”
Sau đó chúng tôi trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
Nhưng sau đó có một việc đáng để tôi ăn mừng, ngày hôm sau tôi đến phòng giảng dạy nộp tài liệu lưu ban, trưởng phòng nói rằng tôi không cần học lại.

Thầy ấy bảo môn Ngữ văn đại học cuối cùng kia, giảng viên miễn cưỡng cho tôi qua môn.
Đây là một tin tốt!
Tôi kéo Kỳ Cương đi ăn mừng.
Chúng tôi ăn rất nhiều đồ nướng, uống mấy chai bia, lúc đi ngang qua quán sủi cảo Đông Bắc trước khi về trường, bà chủ bên trong đã đổi thành người khác, trang trí cũng đổi, chỉ có mấy chữ sủi cảo Đông Bắc vẫn đứng ngoài cửa.
Đó là lần đầu tiên tôi biết được sức mạnh của tư bản đáng sợ cỡ nào.
Tôi dùng bả vai huých Kỳ Cương một cái, nói: “Anh cậu đỉnh quá, đuổi họ đi luôn hả? Anh ta thương cậu thật đó!”
Kỳ Cương bối rối: “Ha, cậu đừng nói nữa, thật là, lúc đó anh tôi còn mắng tôi đáng đời ấy chứ, tôi còn tưởng anh ấy mặc kệ.”
“Cậu vẫn sợ anh ta thế!” Tôi thuận miệng lắm chuyện, “Anh ta có gì phải sợ?”
Kỳ Cương xua tay: “Không phải tôi sợ anh ấy, tôi sợ tôi trở nên giống anh ấy.

Thật ra anh ấy rất lạnh lùng, ý chí sắt đá, cho nên tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy giúp tôi chuyện này.

Trước kia anh ấy mặc kệ tôi sống chết, nhiều nhất là bảo bố mẹ tôi giúp.”
Tôi nghĩ đến Hà Hữu Dân, sếp Kỳ lạnh lùng vô tình, Hà Hữu Dân thì sao, có tính là lạnh lùng vô tình không, nhưng anh ấy đối xử với tôi xem như có tình.
Cậu ta kể chuyện rất vui vẻ, kéo tôi đi uống trà sữa, tôi mờ mịt đi theo Kỳ Cương.
Ở thời điểm đó trà sữa cũng chưa phổ biến, ở cổng trường tiểu học và cấp hai sẽ bán loại trà sữa đựng trong túi sữa đậu nành, nhưng không chính tông, chính tông phải đến Đài Loan uống.
Cậu ta dẫn tôi đến một quán trà sữa khá là chính tông ở gần đó, nghe nói do người Đài Loan mở.

Chuyện này rất hiếm thấy vì Đài Loan cũng mới vừa xuyên đại lục không lâu.

Bình thường mọi người đều sẽ không đi uống, giá đắt nhưng mà ngon, trang trí cũng theo kiểu tiểu tư sản.

Trong quán toàn là bàn vuông thấp, có lẽ chưa cao đến đầu gối tôi, sofa vải và ánh đèn màu vàng ấm.
Chúng tôi đi vào lại nhìn thấy Tiểu Yến đang tính tiền.
Tôi không ngờ bây giờ Tiểu Yến lại phát đạt đến mức đã mua một cốc trà sữa năm tệ!
“Sao ở đây cũng gặp được cô!” Kỳ Cương chào cô ấy, “Muốn uống gì? Tôi  mời!”
“Không cần, tôi làm chân chạy vặt thôi.” Tiểu Yến cười nói, “Hôm nay ông chủ của chúng tôi mời, mọi người muốn uống trà sữa nên bảo tôi đi mua.”
Cô ấy chỉ cửa xe: “Ông chủ đang ở kia, tôi chỉ vào lấy đồ.”
Nghe cô ấy nói vậy tim tôi đánh thịch một cái, lập tức nhìn về phía cửa quả nhiên là xe của Hà Hữu Dân, Audi có bốn cái vòng.
“Vậy được, cô lấy đi.” Kỳ Cương chào tạm biệt cô ấy.
Tôi chợt nghĩ, nếu trùng hợp như vậy dù sao cũng nên gặp Hà Hữu Dân một lát.

Tôi gọi Tiểu Yến lại: “Tôi xách giúp cô nhé!”
Cô ấy nhìn tôi đầy cảm kích, tôi đi thẳng đến chiếc xe kia.
Đi đến trước xe, nhìn thấy Hà Hữu Dân ngồi trong xe tôi nở nụ cười rạng rỡ với anh ấy, có lẽ bị tôi làm giật mình nên anh ấy bật đèn đường dài lên, ánh đèn màu trắng chiếu thẳng vào mặt tôi gần như chói mù mắt.

Tôi vội vàng cầm lấy một túi trà sữa che mặt, ngơ ra một lúc mới nhìn về phía anh ấy, không biết nên làm gì, nhân lúc Tiểu Yến vẫn chưa ra khỏi cửa quán tôi chỉ cười với Hà Hữu Dân một cái.
Hà Hữu Dân nhìn chằm chằm tôi cả buổi, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc bất ngờ của anh ấy qua lớp kính.

Tóm lại nhìn mặt là được rồi, ít nhất tôi đã làm cho quen mặt lần cuối trước khi anh ấy ra nước ngoài.
“Cảm ơn cậu!” Sau khi Tiểu Yến đi ra, Hà Hữu Dân đã tắt đèn đường dài.

Tôi đưa trà sữa cho Tiểu Yến rồi chạy về cửa hàng trà sữa.
Nửa năm sau đó tôi không gặp anh ấy nữa, nhưng trong lúc đó tôi có gọi cho Hà Hữu Dân vài cuộc điện thoại, cũng không nói chuyện gì, anh ấy hỏi tôi có lưu ban không.
Tôi nói không có, hơn nữa tôi phải cố gắng hơn vì sau năm ba đại học sẽ chuẩn bị tốt nghiệp.
Anh ấy còn hỏi chuyện của tôi và Tiểu Yến nhưng tôi không chủ động nhắc đến, anh ấy nhắc tôi cũng không kể.

Tôi không thích nói những chuyện này với Hà Hữu Dân.
Năm 2001 cứ trôi qua như vậy..

Bình Luận (0)
Comment