Cửu Ly Tuyết cực kỳ đắm chìm trong khoái cảm khi hành hạ và tàn sát kẻ địch. Hận ý càng sâu, thì khoái cảm lại càng mãnh liệt.
Nàng đặc biệt yêu thích loại cảm giác này. Đối với nàng mà nói, tận hưởng lớn nhất không gì khác ngoài hành hạ và thống trị kẻ khác.
Bình yên là thứ dành cho kẻ chết. Sinh ra trong khốn khổ, chết vì an nhàn — sống là phải luôn đề phòng và căng thẳng, đó mới là chân lý tồn tại.
Kẻ sống vốn dĩ bất ổn, tất cả hành vi đều không ổn định, do đó, sự yên ổn cũng tuyệt đối không thể kéo dài vĩnh viễn.
Cho nên, dù hiện tại ma giới không còn ai là địch thủ của nàng, thì nàng vẫn luôn cho rằng xung quanh mình tràn ngập biến số. Mà cảm giác nguy cơ rình rập ấy, nàng lại vô cùng hưởng thụ.
Vì vậy, cho dù hôm nay không có thiếu nữ này xuất hiện như một biến số, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho chính mình.
Cảm giác thư thái và bình yên đối với nàng vô cùng xa lạ, khiến nàng hết sức cảnh giác.
Nàng hiểu rõ, một khi bản thân chìm đắm vào cảm giác ấy, nàng sẽ mất đi huyết tính và tâm chiến đấu, trở thành con cừu mặc người chém giết. Thế nhưng không hiểu vì sao, hoặc có lẽ là bản năng, nàng lại không hề bài xích cảm giác ấy, cũng không ghét hương thơm kỳ diệu dễ chịu tỏa ra từ thiếu nữ này.
Điều ấy khiến nàng cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì đêm nay trôi qua, thiếu nữ này sẽ biến thành một cái xác lạnh băng không còn hơi ấm.
Ngay khi nàng đang nghĩ vậy, Vennessa liền từ trong rãnh sâu mềm mại như bông tuyết ấy lôi ra một vật tròn màu đen.
Nhìn qua thì giống... vòng cổ của chó.
Tại sao nàng ta lại mang theo thứ quái gở như vậy? Và quan trọng là, nàng ta đã lôi ra từ đâu?
Rồi Cửu Ly Tuyết lại có thêm một nghi hoặc nữa — nàng ta lấy thứ này ra để làm gì?
Chẳng lẽ là…? Không, chắc không đến mức đó đâu.
Cửu Ly Tuyết trên mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn và vô tội, trong lòng còn ôm một tia may mắn.
“Lại đây nào, bảo bối ngoan~ thưởng cho ngươi một món quà nha~” Vennessa dịu dàng xoa đầu nàng, rồi không nói một lời, dùng đôi tay trắng nõn linh hoạt đeo vòng cổ thú cưng vào cổ nàng.
Tia may mắn ấy… vỡ vụn trong khoảnh khắc.
Cửu Ly Tuyết theo phản xạ muốn giãy dụa, nhưng hiện tại nàng thực lực hao tổn, mười phần không còn nổi một, về sức lực căn bản không phải đối thủ của Vennessa, sự phản kháng yếu ớt kia liền bị coi như làm nũng mà lờ đi.
Đôi mắt hồ yêu quyến rũ của nàng trợn tròn, như thể không thể tin nổi có một ngày mình lại bị nhân loại xem như chó con mà đeo vòng cổ thú cưng!
“Ừm hửm~ rất hợp với ngươi đấy, bảo bối.” Vennessa chống cằm lên hai tay đan chéo, nụ cười ôn nhu trên khuôn mặt xinh đẹp đủ để làm tan chảy trái tim sắt đá.
Vừa nói, nàng còn xoa nhẹ đôi tai cáo của Cửu Ly Tuyết như đang vỗ về thú cưng.
Rất hợp... với ta??
Đôi mắt đẹp của Cửu Ly Tuyết nheo lại, ánh nhìn nửa cười nửa không khóa chặt lấy thiếu nữ tóc đào nhạt trước mặt.
Dẫu biết đối phương không rõ thân phận thật của mình, lời nói kia hẳn không có cố ý làm nhục, nhưng những câu từ ấy vẫn cứ liên tục giẫm lên vảy ngược của nàng.
Nếu như lúc nãy nàng còn có chút lưu tình, định sau đêm nay sẽ nhẹ tay một chút, thì giờ khắc này, nàng đã bắt đầu tính toán làm sao tra tấn hành hạ thiếu nữ này, khiến nàng quỳ bên chân mình cầu xin trong tuyệt vọng, rồi chết trong đau đớn.
Từng ấy năm qua, dẫu là trong cảnh tuyệt vọng không lối thoát, nàng cũng chưa từng chịu nhục đến mức bị ai đeo vòng cổ, thế mà hôm nay, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, lại bị một nhân loại, mà còn là hậu nhân kẻ thù — người nhà Pháp Tư Lỵ Tư đeo lên cổ.
Thế nhưng lúc này nàng không cảm thấy nhục đến mức muốn chết, trái lại còn có chút hưng phấn.
Chỉ cần nghĩ tới đêm nay có thể báo thù sỉ nhục bằng chính phương thức sỉ nhục, khiến kẻ địch cúi đầu bên chân mình, nàng liền run lên vì phấn khích, mặt đỏ lên yêu mị như được bôi máu.
Đêm nay... nên chọn phương thức nào để hành hạ vị tiểu thư thánh nữ đã đem lại vết nhơ khắc cốt ghi tâm này đây?
Cửu Ly Tuyết thỏa mãn nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến vài dòng hoa văn và ký tự đỏ sẫm đang dần hiện lên trên vòng cổ thú cưng đeo ở cổ mình.
Thấy vậy, Vennessa không đổi sắc mặt, khóe môi cong lên càng thêm tươi tắn.
Cửu Ly Tuyết tiểu thư, hy vọng ngươi sẽ thích món quà mà ta chuẩn bị cho ngươi.
Dù sao, đêm nay... có lẽ là đêm nhục nhã nhất trong đời hồ ly của ngươi.
Không sai — chiếc vòng cổ được đeo lên cổ Cửu Ly Tuyết chính là món đồ Vennessa rút được từ hệ thống Đức Hạnh mấy ngày trước.
Lúc đầu tưởng vô dụng, không ngờ giờ lại phát huy đại tác dụng.
Chỉ có thể dùng cho thú cưng, hơn nữa còn phải dưới cấp bậc Ma Linh — Cửu Ly Tuyết lúc này thực lực suy kiệt, vừa khéo đáp ứng cả hai điều kiện.
Nhìn thấy vòng cổ khởi động thành công, từng đường văn và ký hiệu đỏ hiện lên trên bề mặt, Vennessa biết kế hoạch đã thành công một nửa.
‘Đức Hạnh +80(do cảm xúc nhân vật chính dao động)’
‘Đức Hạnh hiện tại: 354’
A lố~?
Vennessa hài lòng nhìn con số điểm hiện tại, nhớ lúc xuất phát mới chỉ có 4 điểm, bây giờ đã tăng lên tận 354 điểm.
Nếu có thể an toàn rút lui, thì chuyến đi này quả thật không uổng phí.
Điểm Đức Hạnh này sẽ là một trợ lực khổng lồ cho kỳ khảo hạch của Đại học phủ Karriman sắp tới.
“Có thích món quà ta tặng ngươi không, bảo bối~?” Vennessa mỉm cười hỏi.
Tiểu hồ ly chớp chớp mắt to nhìn nàng, làm nũng làm dáng, tỏ vẻ như rất yêu thích món quà đó.
Biểu cảm và hành vi có thể giả vờ, nhưng biến động cảm xúc thì không thể che giấu.
Cửu Ly Tuyết tiểu thư quả nhiên rất giả dối nhỉ~
Bộ dạng vì muốn sống mà vẫy đuôi nịnh bợ đúng là xấu xí không chịu nổi.
Hoàn toàn chẳng giống một đại nhân Ma Vương tương lai chút nào.
Nếu trong tay có lưu ảnh thạch, thật sự muốn ghi lại dáng vẻ hiện giờ của nàng — không vì gì khác, chỉ muốn lưu làm kỷ niệm.
Không… khoan đã, nếu thật sự có thì sao?
Nụ cười của Vennessa vẫn không đổi, nhưng trong lòng nàng đã mở giao diện cửa hàng Đức Hạnh.
Cửa hàng chưa được làm mới, nhưng nàng nhớ rất rõ lần trước có bán lưu ảnh thạch.
Đây rồi — Trung cấp Lưu Ảnh Thạch, giá 20 điểm Đức Hạnh.
Một viên với giá đó có hơi đắt thật, nhưng nàng hiểu rõ đạo lý: cắt lông cừu cũng phải nuôi béo đã, đầu tư chút đức hạnh bây giờ, sau này kiếm lời gấp bội.
Đinh!
‘Đức Hạnh -20’
‘Đức Hạnh hiện tại: 334’
‘Nhận được một viên trung cấp Lưu Ảnh Thạch.’
Tuy bây giờ con hồ ly này đối với nàng đã không còn cảnh giác bao nhiêu, nhưng làm sao để chụp ảnh mà không bị phát hiện vẫn là một kỹ năng cần khéo léo. Nhưng đối với Vennessa, đó không phải là vấn đề.
Vennessa ngồi trên thảm cỏ, đặt tiểu hồ ly trong lòng lên đùi mình.
Đùi thiếu nữ tựa như kẹo bông dẻo, mềm mại đàn hồi, đầy đặn vừa phải, phần gốc đùi bị tất trắng ôm chặt hằn ra vết lõm, trông như bánh kem, chỉ cần chọc nhẹ là lún xuống.
Tiểu hồ ly nằm giữa mép ủng da và tất trắng, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể ngửi được hương tóc và mùi cơ thể đặc trưng của thiếu nữ. Những sợi tóc đào nhạt rũ xuống phủ lên người nó, mềm như nhung hảo hạng, khiến nó thoải mái phát ra tiếng rừ rừ, như thật sự đang rất tận hưởng.
Khó trách người ta nói — gối đầu trên đùi mỹ nữ không ai cưỡng lại nổi.
Ngay sau đó, Vennessa lại rút từ ‘túi không gian’ ra một cây lược nhỏ, bắt đầu thuần thục chải lông cho tiểu hồ ly.
Cửu Ly Tuyết lim dim đôi mắt hồ, tai cáo run run theo nhịp, phát ra tiếng “grừ grừ” đầy hưởng thụ.
Điều này không hoàn toàn là giả vờ — tuy trong lòng nàng kháng cự bản năng khi bị chải lông như chó con, nhưng cơ thể nàng lại thành thật tiếp nhận sự dễ chịu ấy, như thể đã khắc vào máu thịt.
Vennessa thực sự biết cách chải lông cho thú cưng — nàng biết nên chải chỗ nào thì thoải mái, chỗ nào thì kích thích, khiến đối phương không thể kháng cự.
Cảm giác sung sướng này không làm Cửu Ly Tuyết buông lơi cảnh giác cuối cùng — chỉ cần Vennessa có bất kỳ hành vi muốn lấy mạng nàng, nàng sẽ lập tức xuất chiêu phản kích.
Nhưng nàng đã đoán sai — Vennessa không có ý lấy mạng nàng, chỉ đơn thuần là muốn khắc một dấu ấn nhục nhã sâu sắc, đồng thời kiếm thêm điểm Đức Hạnh mà thôi.
Trong khoảnh khắc nàng thả lỏng hưởng thụ dịch vụ chải lông, Vennessa đã lặng lẽ nhét một viên lưu ảnh thạch tròn trịa vào giữa khe núi mịt mờ sương khói ấy, đối diện thẳng xuống phía tiểu hồ ly...