Ác Dịch Thiếu Gia Sao Có Thể Sẽ Là Thánh Nữ?

Chương 48 - 48 ~ Phương Thuốc Chữa Tật Ngầm?

Lưu ảnh thạch, khởi động.

Vennessa mỉm cười, vừa dịu dàng chải lông cho tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng đang nằm ngửa trên đùi mình, vừa ngấm ngầm bật công tắc của lưu ảnh thạch.

Dù gì đối phương cũng không thể ngờ nàng có thể từ hư không lấy ra một viên lưu ảnh thạch.

“Chân ngươi trước đó bị thương rồi phải không? Đau lắm nhỉ? Ráng chịu một chút, ta sẽ chữa cho ngươi.” Vừa nói, lòng bàn tay Vennessa phát ra ánh sáng màu phấn anh đào nhạt, thi triển sơ cấp trị liệu thuật lên người Cửu Ly Tuyết.

Một luồng cảm giác tê tê ngứa ngứa lan khắp phần chân sau của Cửu Ly Tuyết, khiến nàng không nhịn được phát ra vài tiếng rên nhẹ đầy mê hoặc.

Đây chính là trị liệu thuật của Pháp Tư Lỵ Tư sao?

Nếu nàng không nhớ lầm, ánh sáng phát ra từ [Thánh Sứ] chỉ có ba màu: xanh lục, trắng và vàng kim. Mức độ phù hợp với [Thánh Sứ] càng cao, thì ánh sáng phát ra càng gần với màu vàng kim.

Chỉ có Thánh nữ mới phát ra ánh sáng trị liệu màu hồng phấn.

Quả nhiên, nàng ta chính là thánh nữ đời này.

Nhưng... vì sao việc thay đổi thánh nữ của giáo đình nhân loại lại không có chút tin tức nào lọt đến tai nàng??

Chẳng lẽ là do nàng nắm bắt tin tức không đủ nhanh? Không, tuyệt đối không thể.

Cảm giác như toàn thân đang ngâm trong suối nước nóng mờ mịt đầy mộng ảo, thân thể mềm nhũn, vết thương đau đớn cũng lan tỏa ra cảm giác tê dại dễ chịu, chẳng hề khiến người khó chịu, như dòng nước ấm chảy khắp tứ chi bách cốt, từ từ chữa lành thân thể đã bị tàn phá.

Trong quá trình ấy, Cửu Ly Tuyết kinh ngạc phát hiện ra căn bệnh ngầm của mình lại bị áp chế, thậm chí có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, điều này khiến nàng không khỏi kinh hãi.

Phải biết rằng đây là tử huyệt duy nhất của nàng. Nhiều năm nay nàng bôn ba khắp nơi, luôn âm thầm tìm kiếm linh dược và pháp môn thượng cổ để chữa trị căn bệnh hiểm nghèo do dòng máu bẩm sinh này gây ra. Có thể nói vì chữa trị căn bệnh quái ác luôn phát tác bất ngờ này, nàng đã thử qua mọi cách nhưng đều vô vọng.

Nàng từng suy đoán liệu [Thuật Hồn Thánh Sứ] của giáo đình Phương Huy có thể trị lành cho mình không, liền bắt vài tu nữ nổi tiếng của giáo đình đến trị liệu. Thế nhưng ngay cả ánh sáng trị liệu màu vàng kim cũng hoàn toàn vô hiệu với căn bệnh của nàng.

Mãi đến khi nàng tìm được một mảnh tàn quyển trong bí tịch của một đại tông sư luyện kim thời thượng cổ, mới khiến nàng hoàn toàn dập tắt hy vọng.

Bên trong viết rằng:
“Những khiếm khuyết hoặc bệnh tật do huyết mạch thánh hiền gây ra, chỉ có người sáng lập hoặc khai tổ của dòng huyết mạch ấy mới có thể có phương pháp giải quyết, và cũng chỉ là có thể mà thôi.”

Ngay cả thiên tài luyện kim thời thượng cổ còn bất lực, đủ thấy mức độ khó khăn thế nào.

Còn cái “có thể” ấy, hoàn toàn có thể bỏ qua.

Tổ tiên của nàng là Tổ Hồ Cửu Vĩ và Ma Vương Mị Vương, muốn hồi sinh hai vị tổ tông ấy? Dù có là Cửu Ly Tuyết nàng cũng không thể, trên thế gian này không ai có thể làm được.

Lẽ ra nàng đã buông bỏ, không ngờ trong họa có phúc, trong lúc tình cờ lại tìm được “thuốc giải” cho căn bệnh đã hành hạ nàng từ khi mới sinh.

Rất nhanh, vết thương trên chân lành lại, trị liệu của Vennessa cũng kết thúc, cảm giác như tắm nắng ấm giữa mùa đông cũng dần tan biến theo những giọt nước tuyết tan lạnh lẽo, hoàn toàn rút lui.

Cửu Ly Tuyết lưu luyến hé đôi mắt quyến rũ, ma pháp lộ tuyến vốn vừa được sưởi ấm bởi tuyết tan, lại một lần nữa bị hàn băng phong tỏa.

Sao lại như vậy? Rõ ràng lúc nãy đã có chút thuyên giảm mà?

Chẳng lẽ là...

Ánh mắt nàng nhìn về thiếu nữ tóc đào nhạt đang vuốt lông cho nàng theo chiều thuận, trong đầu vụt lên một khả năng.

Thuật trị liệu mà nàng ta dùng trước đó năng lượng rất yếu, hẳn chỉ là loại cấp thấp.

Kết hợp với cấp bậc hiện tại của thuật hồn nàng ta, cũng không khó suy đoán rằng nàng ấy vẫn chưa học được cấp cao hơn.

Chỉ dùng trị liệu thuật sơ cấp thôi mà đã có thể áp chế căn bệnh ngầm của nàng, nếu là cao cấp hơn... thì sẽ thế nào?

Trong chớp mắt, trong đáy mắt Cửu Ly Tuyết lóe lên một tia dị sắc, khóe môi hiện lên một nụ cười rất khó nhận ra.

Thánh nữ tiểu thư à, mệnh ngươi thật tốt. Ngay cả ông trời cũng không muốn ta giết ngươi lúc này. Xem ra... chúng ta hữu duyên đấy~

Cửu Ly Tuyết gối đầu lên đùi Vennessa, khẽ hít hương thơm dịu nhẹ của hoa trà trắng trên mái tóc đào nhạt rũ xuống.

Phụ nữ nhà Pháp Tư Lỵ Tư đúng là ai nấy đều làm ra vẻ thanh cao, nhưng quả thực ai cũng nghiêng nước nghiêng thành.

Nói ra thì lạ, mùi hương trên người nữ nhân này khiến nàng ngửi hoài không chán, đối với nàng mà nói là điều cực kỳ khó hiểu.

Đường đường là một lãnh chúa ma tộc tiếng tăm lẫy lừng, có biết bao tiểu lãnh chúa và ma tướng dâng lên đủ loại nước hoa luyện kim và lụa nhung quý giá, thế nhưng chẳng có món nào khiến nàng cảm thấy hứng thú, toàn bị vứt vào kho để bụi bám.

Thế mà lại thấy mùi hương từ một nữ nhân nhân loại này dễ ngửi đến vậy, còn khiến nàng bị hấp dẫn?

Cửu Ly Tuyết nheo mắt lại.

Quả thật, giết nàng ta đi thì hơi đáng tiếc, huống hồ đây lại là người duy nhất có thể áp chế — thậm chí trị dứt căn bệnh ngầm của nàng, thì càng không thể để nàng ta xảy ra chuyện.

Nhưng mà... thế giới bên ngoài vẫn quá nguy hiểm, người có ác ý rất nhiều. Để tránh cho vị thánh nữ ngây thơ không rành thế sự này bị kẻ xấu rình rập, chỉ còn cách đưa nàng vào “két an toàn” của mình để bảo vệ rồi.

Tuy rằng mất tự do, nhưng lại được cả đời áo cơm không lo, chẳng phải cũng tốt hay sao~?

Trong lòng Cửu Ly Tuyết đã quyết, tựa như đã ăn chắc rằng Vennessa không hề uy hiếp được nàng, thậm chí còn trực tiếp gắn cho nàng nhãn mác “linh dược độc quyền” của bản thân.

Về phần đối phương có bằng lòng làm linh dược cho nàng hay không?

Cửu Ly Tuyết căn bản chẳng thèm nghĩ đến. Những tu nữ bị nàng bắt về ma điện trước đây lúc đầu cũng không chịu chữa trị cho nàng, nhưng sau cùng chẳng phải cũng bị nàng “khuyên bảo” cho xuôi lòng đó sao?

Trong mắt nàng, ý chí cá nhân không quan trọng, càng không cần quan tâm — có rất nhiều phương pháp để uốn nắn ý chí của một người. Chẳng qua so với mấy tu nữ kia, thiếu nữ trước mặt đặc biệt hơn nên nàng sẽ dùng thủ đoạn dịu dàng hơn một chút, thế thôi.

Tuy nhiên, Cửu Ly Tuyết không thể ngờ rằng, thiếu nữ trước mặt đã nhìn thấu thân phận và ý đồ của nàng từ lâu, hơn nữa còn tính kế trước cả nàng một bước.

Cảm thấy bụng có chút đói, Vennessa lấy ra một túi bánh mì đen, ra sông rửa tay, sau đó tao nhã xé một mẩu nhỏ, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm.

Rõ ràng chỉ là loại bánh mì đen rẻ tiền nhất, vậy mà nàng ăn ra hương vị mỹ vị nhân gian.

“Bảo bối, đói không~?” Vennessa dịu dàng hỏi, giọng nói nhẹ như mưa xuân, mềm như tơ liễu, chẳng khác gì tiếng người yêu thì thầm bên tai.

Cửu Ly Tuyết cảm thấy tâm thần thoáng ngẩn ra, một mẩu bánh mì đen đã được đưa đến bên miệng nàng.

Nàng đưa mũi khẽ ngửi. Tuy bản thân không cầu kỳ chuyện ăn uống, nhưng nhìn hình thức thì thứ này còn không bằng thức ăn thừa của người hầu nhà nàng.

Nhưng...

Ánh mắt Cửu Ly Tuyết không rơi vào miếng bánh mì, mà là rơi vào đôi tay ngọc ngà đang kẹp lấy bánh mì ấy, trắng nõn như tuyết, mịn màng như ngọc.

Chỉ cần nhìn thôi... cũng đủ khiến người ta thèm ăn.

Trầm mặc chốc lát, nàng há miệng cắn lấy bánh, chậm rãi nhai nuốt.

Đã quen ăn sơn hào hải vị, vậy mà mùi vị lại bất ngờ ngon miệng.

Bình Luận (0)
Comment