“Đại ca Cá Rác??”
Vừa xuống giường, Pete đảo mắt nhìn khắp nơi, dường như đang vội vã tìm ai đó, đến mức không buồn để tâm đến mấy lời chọc ghẹo của Winnie.
“Tìm ai thế hả tiểu quỷ? Đừng có nhìn nữa, chỗ này chỉ có hai ta thôi.” Winnie buồn cười nói.
“Vậy… cô chị tóc hồng chữa bệnh cho ta đâu rồi?” Pete vẫn có vẻ chưa cam lòng.
“Cô ấy á? Đi từ lâu rồi.” Winnie đảo mắt. “Đã mời được người ta tới chữa bệnh cho ngươi là may mắn lắm rồi, người ta rất bận, ngươi còn mong người ta ở lại chờ ngươi tỉnh dậy chắc?”
“Đi… rồi à?” Pete trông cực kỳ thất vọng, cúi đầu xuống, trong lòng như trống rỗng.
“Chứ còn gì nữa? Không lẽ người ta ở lại trông ngươi ngủ chắc?”
“Này, ngươi để tâm người ta làm gì vậy? Chẳng lẽ… ồ, tiểu quỷ thối này, tỉnh lại đi! Người ta làm sao mà thích cái loại giả bệnh, lười học như ngươi được chứ?” Winnie thấy bộ dạng rũ rượi của Pete thì cười chế giễu, mặt đầy vẻ “ta hiểu rồi”.
“Ngươi!... Bốp bốp bốp! Đại ca Cá Rác đáng ghét!” Pete như bị đạp trúng đuôi, lập tức nhảy dựng lên, làm mặt quỷ với Winnie, sau đó lại như nghĩ đến gì đó, khẽ né tránh ánh mắt, ngượng ngùng hỏi:
“Đại ca, cô chị tóc hồng ấy tên là gì vậy?”
“Hả?” Winnie nghi ngờ mình nghe lầm – thằng nhóc này lúc nào cũng phải chêm thêm cái “Cá Rác” khi gọi cậu, giờ lại gọi “đại ca” ngọt sớt thế này, rõ ràng là có việc cần nhờ.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Pete, Winnie bất chợt nảy ra dự cảm xấu.
Này… lúc nãy cậu chỉ nói đùa thôi mà, chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự...?
“Ngươi hỏi cái đó làm gì?” Winnie liếc mắt nhìn Pete.
“Ta… ta chỉ tò mò thôi mà!...”
“Xin lỗi nhé, ta đã hứa với cô ấy rồi, không được tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan đến cô ấy.” Winnie bĩu môi. “Đây là ý của người ta, nếu ngươi cứ khăng khăng đòi biết, sẽ khiến cô ấy khó xử đấy.”
“U…”
Câu này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên Pete, chặn luôn mọi lời định nói tiếp. Hắn chỉ còn biết ấm ức lắp bắp:
“Vậy… cô ấy có để lại lời nào cho ta không?”
“Không có. Một dấu chấm cũng không để lại.” Winnie liếc Pete một cái.
“Được rồi, tiểu quỷ, đến lúc đi rồi.”
“Đi đâu?” Pete mù mờ hỏi, đầu óc vẫn còn ngập tràn hình ảnh của thiếu nữ tóc anh đào xinh đẹp như mộng, không chứa nổi thứ gì khác.
Sự dịu dàng, bao dung đầy mẫu tính của nàng vẫn quẩn quanh trong tâm trí hắn, không tài nào xua đi được.
“Ngươi ngủ đến ngu luôn rồi hả? Tất nhiên là về trại trẻ mồ côi chứ đi đâu? Ngươi biết mình ngủ bao lâu không? Viện trưởng với mấy nhóc kia chắc lo đến phát khóc rồi.”
“Đi thôi đi thôi, chỗ ta không phải nhà trọ, không có chuyện ở chùa đâu đấy.” Vừa nói, Winnie vừa kéo Pete – lúc này như người mất hồn – rời khỏi khu nhà.
Nhìn Pete để mặc cho mình kéo đi, như con rối gỗ không có phản ứng gì, Winnie không khỏi cạn lời.
Thân xác thì đã khỏi bệnh, nhưng tâm lý thì lại phát bệnh rồi.
Cái này thì cậu bó tay chịu chết.
“Viện trưởng, thằng nhóc này khỏe lại rồi.”
“Cảm tạ cậu đã giúp đỡ!” Viện trưởng già nắm chặt tay Winnie, cảm kích nói. “Giúp tôi gửi lời cảm ơn đến người bạn của cậu nữa.”
“Không cần cảm ơn. Nói thật nhé, bạn ta cũng là lần đầu chữa bệnh cho người khác, ta không dám đảm bảo gì đâu.” Winnie xua tay.
“Chữa xong trong một ngày, ta nghi ngờ là thằng nhóc này vốn chẳng có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ đang giả vờ để trốn học thôi.” Nói xong cậu chọc một ngón tay lên trán Pete.
“Ái! Đáng ghét! Đại ca Cá Rác chết tiệt!” Pete đang đắm chìm trong mộng tưởng bị chọc tỉnh, lập tức nổi khùng.
“Dù sao đi nữa, rất cảm ơn cậu đã làm tất cả vì trại trẻ của chúng tôi.”
“Đã nói là khỏi cần cảm ơn rồi mà. Nếu không có gì nữa thì ta đi đây.” Winnie xoa đầu Pete một cái rồi quay người rời đi – vừa quay thì đập ngay vào một đôi đồng tử tím biếc xinh đẹp.
Mái tóc bạc óng ánh, khuôn mặt hoàn mỹ đến mức đáng sợ kia – là thứ vẫn thường xuất hiện trong ác mộng của Winnie. Trong mơ, nàng cười tươi nhìn cậu từ trên cao, tay cầm kiếm dính máu, còn cậu là cái xác không còn hơi ấm nằm dưới chân nàng.
“....…” Winnie giật mình thắng gấp, người cứng đờ tại chỗ.
Xong đời rồi!
Tại sao lại đụng mặt ở đây chứ?!
“Winnie-sama, lâu rồi không gặp nhỉ~?”
Ngay trong tình cảnh Winnie không biết nên chào hay không chào, thiếu nữ tóc bạc đã chủ động giơ tay lên chào.
Eisiphis, môi mang nụ cười dịu dàng, tư thế ung dung đĩnh đạc như hoa quý giữa vườn, chỉ một cái nhìn cũng có thể đi thẳng vào lòng người, khiến kẻ khác tưởng rằng nàng đang cười với mình, nàng có phải thích mình không nhỉ?
Nhưng Winnie thì chẳng dám nghĩ vậy.
“À, ừ, ờm… lâu rồi không gặp.”
Thấy đối phương bắt chuyện trước, Winnie biết phen này chưa toi, cũng gượng gạo giơ tay đáp lại, cứng đờ như mèo thần tài.
“Thứ lỗi vì tôi không chuẩn bị trước. Dù sao thì gặp được ngài ở đây đúng là ngoài dự đoán của tôi đấy.” Eisiphis nheo đôi mắt tím mỹ lệ lại, lời nói ẩn chứa nhiều tầng ý.
“Ờ… ta cũng không ngờ.” Winnie bĩu môi, lảng mắt đi.
Nếu có thể, cậu thật sự không muốn dính dáng gì đến Eisiphis, bởi nàng chính là nhân vật chính của nguyên tác – “sao chổi” trong số các “sao chổi”.
Nàng thì không sao, nhưng ai ở cạnh nàng đều sẽ gặp tai họa.
Mấy nữ chính khác thì thôi, Winnie còn có cơ hội “gặt cỏ” – chẳng hạn như Cửu Ly Tuyết, gặp một lần rồi biến, muốn xử sao cũng được, không xử thì tiếc.
Nhưng Eisiphis thì không.
Rau của nàng, Winnie không dám đụng, đụng vào sợ một đi không trở lại.
Khốn kiếp, tại sao lại đụng trúng ở đây?!
Winnie không dám nhìn vào đôi mắt mang đầy ma lực kia.
Mặc dù vậy, phải nói rằng – so với trước đây, nỗi sợ Eisiphis của cậu đã giảm đi đôi chút.
Nguồn gốc của sự tự tin này… đến từ sức mạnh.
Trước đây nếu Eisiphis muốn động thủ, cậu đến cả suy nghĩ phản kháng cũng không dám có. Nhưng bây giờ thì khác, cậu ít ra cũng có chút năng lực chống đỡ. Không nhiều, nhưng là có.
Nếu đối phương thật sự muốn “cá chết lưới rách”, cậu còn có thể hét lên:
“Vanessa cứu ta!”
Nhân vật chính thì sao? Đây là [Vạn Thần Chúc Thánh Viêm], đến cả ngươi cũng ăn không nổi đâu!
Tất nhiên, tất cả chỉ là lời tự trấn an.
So với bản thân mình, thứ cậu có chẳng khác gì trò trẻ con. Người ta mới là con cưng của hệ thống.
Ví dụ như, một trong số ít Hồn Thuật Ngũ Tinh trên đại lục – chính là căn nguyên của Eisiphis.
Mà Gia tộc hoàng thất Carediman cổ xưa của nàng là tộc nhân được thần ban phước, sở hữu thánh thuật liên quan đến thời gian và không gian...
Cho nên Winnie biết rất rõ:
Dù có Vanessa đứng ra, thì cùng lắm cũng chỉ giúp cầm chân một lúc. Nếu thật sự đánh thật, sợ rằng Vạn Thần Chúc Thánh Viêm còn chưa kịp tung ra, Vanessa đã bị Eisiphis đè xuống đất rồi.