Ác Dịch Thiếu Gia Sao Có Thể Sẽ Là Thánh Nữ?

Chương 60 - Chương 60: “Đẹp Như Chị Eisiphis Vậy Đó”

“Winnie-sama, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?” – Thiếu nữ tóc bạc yêu mị đứng trước mặt tươi cười hỏi thăm, giọng điệu nghe qua có vẻ thân thiện, nhưng chỉ có Winnie biết rõ, ẩn sau lớp vỏ thân thiện đó là một trái tim đang mong muốn lột da rút gân mình ngay tại chỗ.

“Tốt… rất tốt.”
Dù biết nhìn sang hướng khác khi nói chuyện là rất bất lịch sự, Winnie vẫn không dám nhìn thẳng nàng, trong lòng âm thầm chửi thề – ra ngoài một chút mà cũng đụng ngay cái “sao chổi” này.

“Vậy, Winnie-sama đến đây là để chuẩn bị dự tiệc mừng sinh nhật công chúa Mirecia ngày mai sao?”
Eisiphis nở nụ cười mỉm như họa, từng cái nhíu mày, từng động tác nhỏ đều như mang theo một loại ma lực hút hồn, khiến người ta chỉ biết thốt lên: “Yêu tinh thật đấy.”

Ồ, Mirecia “công chúa thân yêu” à? Xưng hô thân mật quá nhỉ? Mới có mấy hôm mà đã thân đến vậy rồi sao?

Từ lúc gặp mặt đến giờ, thiếu nữ tóc bạc kia lúc nào cũng nở nụ cười duyên dáng, nếu là gã đàn ông khác thì e là đã hồn xiêu phách lạc rồi, ít nhất cũng tăng thiện cảm, mơ mộng một mối tình chớm nở. Nhưng Winnie thì không cảm xúc gì, thậm chí còn thấy sợ.

Vì cậu hiểu quá rõ Eisiphis đang nghĩ gì.

Trước đây tại buổi tiệc, cậu từng hắt cả ly rượu đỏ vào váy nàng trước bao người, vậy mà nàng lại làm như không có chuyện gì, tỏ ra chẳng để bụng chút nào.

Nếu nói đây là vì nàng rộng lượng, bỏ qua chuyện đó…
Vậy thì đời trước cậu đã giết nàng, cái này nàng cũng bỏ qua luôn sao?

Ai lại cao thượng đến mức không thèm để ý một mối huyết thù? Dù có là thần kinh thô cũng không đến mức ấy, đúng không?

Theo như Winnie biết, Eisiphis không phải kiểu người rộng lượng, nàng là kiểu có thù tất báo – như bao nhân vật chính trong tiểu thuyết khác.

Phải nói là rất phục nàng – dù cực kỳ căm ghét đối phương, vẫn có thể mỉm cười dịu dàng như chưa từng có chuyện gì, như thể tâm và mặt đã hoàn toàn tách rời, không hề ảnh hưởng lẫn nhau.

Nghĩ tới đây, Winnie rùng mình.

Gươm giáo còn dễ né, âm mưu ngầm mới thật sự đáng sợ.
Loại người như Eisiphis, chính là kiểu đó – nụ cười lừa tình, đâm sau lưng không chớp mắt.

Trong nguyên tác, nàng chính là kiểu nhân vật ấy. Ngươi chẳng thể đoán được nàng đang nghĩ gì – có khi một giây trước còn cười nói như bạn bè, giây sau đã vung đao chém ngươi thẳng tay.

“À… không, ngày mai ta có chút việc, chắc không đi được.”
Winnie vẫn né tránh ánh mắt nàng. “Làm phiền Eisiphis tiểu thư thay ta gửi lời chào đến công chúa.”

“Ể, Winnie-sama không định đến sao?”

“Ừ, có việc rồi.” Nếu nàng không nghe ra được thì Winnie rất muốn buông ngay câu: “Điện thoại ta sắp hết pin rồi, hôm khác nói tiếp nhé!” rồi quay đầu bỏ chạy.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng mỗi lần nói chuyện với Eisiphis, cậu có cảm giác khí áp xung quanh như tụt xuống thấp, không khí như ngưng đọng lại.

“Xin mạn phép hỏi, Winnie-sama đến đây làm gì vậy?” – Eisiphis cười hỏi.

“Ăn no không có gì làm, đi dạo một chút thôi.” Winnie chẳng muốn cho nàng biết mục đích thật sự của mình.

“Xin lỗi nhé, ta vừa nhớ ra là ở nhà quên tắt bếp nước, đi trước đây, hẹn gặp lại sau.” – Nói xong, Winnie không cho nàng cơ hội lên tiếng, vội vàng bước nhanh rời khỏi chỗ đó như chạy trốn.

Nhìn bóng lưng Winnie khuất dần, nụ cười trên môi Eisiphis cũng dần biến mất.

Thực ra nàng không phải mới đến, cũng không phải không rõ tình hình.
Ngay từ khi Winnie dẫn Pete đến trại mồ côi, nàng đã phát hiện, cũng nghe rõ những gì cậu nói với viện trưởng.

Ban đầu nàng bất ngờ vì ngoại hình của Winnie – chỉ trong mấy ngày mà thay đổi rõ rệt, sau đó thì bình thản trở lại – dù vẻ ngoài nam giới có đẹp mấy cũng không lọt được vào mắt nàng.

Ngày mai là tiệc sinh nhật của Mirecia, tất cả quý tộc có đủ thân phận đều sẽ đến.
Bình thường Winnie là kiểu người không thể thiếu mặt, vậy mà hôm nay lại nói thẳng với nàng rằng sẽ không đến?

Dĩ nhiên nàng biết, đó chỉ là cái cớ.

Lúc cậu nói chuyện với nàng, ánh mắt luôn né tránh, không dám nhìn thẳng, giống như đang tìm lý do để chuồn đi vậy.

Hắn lại đang ủ mưu gì đây?

Bất giác, nàng ngửi thấy một mùi hương còn sót lại trong không khí.
Dù đã nhạt đến mức gần như không nhận ra được, nhưng lại khiến Eisiphis cảm thấy khoan khoái lạ thường, đắm chìm một lúc lâu không thoát ra nổi.

Không hiểu vì sao, mùi hương ấy vô cùng hấp dẫn nàng.

Một lát sau, Eisiphis hoàn hồn lại, cảm thấy bản thân như điên rồi.

Mình lại cảm thấy mùi hương của một gã đàn ông dễ chịu?
Mà còn là kẻ từng có mối thù sâu như biển với mình ở kiếp trước?

“Eisiphis tiểu thư.” – Viện trưởng từ nãy đã để ý nàng, khá bất ngờ khi thấy nàng quen biết Winnie.
“Cô quen vị tiên sinh đó sao?”

“Vâng, quen.” – Làm sao không quen cho được?

“Vậy thì dễ hiểu rồi, vị tiên sinh đó là một người tốt lắm.” – Viện trưởng cảm khái. “Cũng giống như tiểu thư vậy.”

Giống nàng...?

Eisiphis cười thầm – không ngờ có ngày mình lại bị đem ra so với tên đó.

Quá nực cười.

Nàng không nhiều lời, mà cúi người xuống hỏi Pete bằng giọng ôn hòa:

“Pete, bệnh của em dạo trước khỏi chưa?”

“Rồi ạ.” – Pete gật đầu, nhìn thiếu nữ tóc bạc trước mặt.

“Là vị đại ca khi nãy chữa cho em sao?”

“Vâng, nhưng không phải anh ấy chữa, mà là bạn của anh ấy chữa cho em.”

“Bạn… của anh ta?” – Eisiphis nhíu mày.

Tên khốn đó mà cũng có bạn sao? Nàng chưa từng nghe nói.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng. Dù sao nàng cũng chưa từng điều tra chi tiết cuộc sống riêng của hắn. Biết đâu thật sự có bạn thì sao?

“Dạ dạ! Là một cô chị rất xinh đẹp, cực kỳ xinh!”
Pete nói đến đây thì hăng hẳn lên.

“Xinh đẹp?” – Eisiphis nheo mắt lại, nổi hứng trêu đùa, hỏi tiếp:
“Vậy… so với chị Eisiphis thì ai xinh hơn~?”

“Ừm… ừm…”
Pete nhìn nàng, chau mày, nghĩ rất lâu rồi lắc đầu:
“Không phân biệt được.”

Thậm chí, nếu nói thật lòng, thì trong mắt Pete, chị tóc hồng kia còn đẹp hơn cả Eisiphis.

Bởi vì nàng ấy có ánh sáng mẫu tử và sự dịu dàng mà Eisiphis không có.

Dù về kích thước núi đồi Eisiphis cũng không nhỏ, nhưng so với Vanessa, lại toát lên vẻ thiếu nữ nhiều hơn.

“Ồ? Không phân biệt được?” – Eisiphis hơi kinh ngạc.

Không phải nàng tự luyến, nhưng với nhan sắc của mình, nàng luôn rất tự tin.
Cho đến giờ, nàng chưa từng gặp ai có thể so sánh ngang bằng về dung mạo.

Trước kia mỗi lần nàng trêu Pete, nhắc đến cô gái nào, cậu nhóc cũng sẽ không chút do dự mà chọn nàng là đẹp nhất.
Nhưng lần này, Pete lại do dự.

Lời trẻ con là lời thật lòng.

Điều đó chứng tỏ cô gái kia có nhan sắc ngang ngửa nàng, thậm chí còn không hề kém cạnh.

Với chuyện này, Eisiphis không có một chút ghen tuông.
Thứ dâng lên trong lòng nàng chỉ là sự hiếu kỳ muốn gặp mặt, cùng với nụ cười tinh quái, như mèo thấy mồi.

Dù sao thì – đối với những cô gái thơm ngọt mềm mại, ý đồ của nàng từ đầu đến cuối chưa bao giờ là cạnh tranh.

Trong vương đô mà cũng có mỹ nhân như vậy, lại còn mình chưa từng biết đến sao~?

Điều khiến nàng bất ngờ hơn là –
Tên khốn Winnie đó mà lại làm bạn được với một người như vậy?!

…Thú vị đấy.

Bình Luận (0)
Comment