Học viện Karriliman đặt trụ sở tại một quần đảo nằm ở vùng biển giáp ranh giữa Bắc đại lục và Nam đại lục. Học viện chính nằm trên hòn đảo trung tâm được bao quanh bởi các đảo nhỏ khác, mỗi đảo có chức năng riêng, tựa như các vệ tinh bảo vệ hòn đảo trung tâm – trái tim của học viện.
Bắc đại lục là lãnh địa của ma tộc, còn Nam đại lục phân bố các vương quốc của nhân loại, vương quốc người lùn, rừng của tộc tinh linh cùng các chủng tộc yêu chuộng hòa bình khác.
Học viện Karriliman được xây dựng trên vùng biển giáp ranh giữa lãnh địa của ma tộc và các quốc gia nhân loại. Người ta đồn rằng lý do học viện có thể tồn tại ngay dưới mũi của ma tộc là nhờ một đại pháp trận bảo hộ được lưu truyền từ thời Đế quốc cổ Tyrillis, chỉ cần có bất kỳ cuộc tấn công nào, toàn bộ các đảo sẽ kích hoạt chuỗi phong ấn phòng thủ ma hải, bảo vệ tầng tầng lớp lớp cho đảo chính.
Những ngày di chuyển đến học viện lần này dễ chịu hơn hẳn so với đợt đến bí cảnh khảo hạch, không biết là do thiết bị trên thuyền lần này xa hoa hơn, hay vì tâm trạng mọi người đã thay đổi — từ hồi hộp và căng thẳng trong kỳ khảo hạch, đến giờ đã hoàn toàn yên tâm khi được nhập học, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Venny mấy ngày qua sống cực kỳ sung sướng. Dù bữa ăn trên tàu có vẻ nhạt nhẽo với đám công tử quý tộc, nhưng với hắn thì đúng là mỹ vị khó có được. Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ ăn ngon và sống chất lượng như vậy.
Chẳng cần làm gì cả, suốt ngày đi dạo vòng vòng trên tàu, lúc rảnh thì chơi vài ván bài, vài bàn cờ trong khu giải trí, mệt thì nằm ngủ, đói thì vào phòng ăn nơi cung cấp tráng miệng miễn phí 24/7.
Sống như tiên! Đây chẳng phải chính là cuộc sống mà hắn từng mơ ước sao?
Mọi nỗ lực, cố gắng chẳng phải đều là để hướng tới một tương lai ăn no mặc ấm, nhàn nhã xa xỉ thế này sao?
Đến nỗi khi thuyền cập bến, hắn còn không muốn xuống tàu vì quá lưu luyến.
Nói thật, một quý tộc sa sút danh tiếng như hắn còn chẳng bằng dân thường, có khi thậm chí khởi điểm còn thấp hơn cả dân thường. Nếu được sống mãi như thế này, hắn cần gì phải vắt óc lao lực vượt ngàn dặm thi vào Học viện Karriliman làm gì?
Càng nghĩ càng tiếc. Giá mà khi xuyên không, hắn nhập vai luôn vào nhị thiếu gia của một gia tộc đại quý tộc, ăn chơi hưởng thụ cả đời, chẳng phải lo gì, mọi chuyện đã có gia tộc chống lưng. Sống như vậy chẳng tốt hơn sao?
Nhưng đáng tiếc, hắn không được như vậy. Hắn xuyên thành tên pháo hôi phản diện ai gặp cũng muốn đánh, tất cả phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng.
Nghĩ đến đây, Venny lại càng tức. Cái nữ thần chết tiệt đó, ngoài lúc hắn thức tỉnh huyết mạch thì ló mặt ra một lần để khẳng định “Gia tộc Phaselis sau này phải nhờ vào ngươi rồi”, rồi mất hút không thấy tăm hơi.
Gì vậy trời? Đã bắt người ta chấn hưng gia tộc, ít nhất cũng phải cho chút năng lực, vũ khí hay pháp khí chứ? Không cho cái gì, mà đòi hắn làm việc không công à?
Cái bà già đó không biết hắn lúc đó nguy hiểm thế nào à? Nếu không phải tình huống đột ngột quá, hắn thật sự định đòi bà ta chút thù lao mới được.
Thần nữ Phoshui à, không nổ ra vài đồng vàng, ta chính là đời cuối của nhà Phaselis đó, chuẩn bị mà tuyệt hậu đi!
Chiếc tàu ma năng lướt qua mặt biển mênh mông, sau một tuần hành trình, cuối cùng cũng đến lúc phải xuống tàu.
Sáng sớm sau khi ăn xong bữa sáng, Venny bị giảng viên “đuổi” xuống tàu, đầy lưu luyến rời khỏi con tàu xa hoa khiến hắn quyến luyến không thôi.
Một ngày hạnh phúc, đến đây là chấm dứt.
Lại phải bắt đầu vật lộn với cuộc sống rồi.
Tạm biệt nhé, tàu xa hoa ơi, tạm biệt giường nhung thiên nga đắt tiền, tạm biệt tráng miệng không giới hạn, tạm biệt bài bạc giải trí, cờ vây kịch tính, tạm biệt thịt trứng sữa ba bữa đầy đủ…
Vừa nghĩ vừa bước đi, Venny được một giảng viên dẫn đường chính thức đặt chân lên quần đảo Học viện Karriliman.
Họ cập bến ở một đảo phụ, vì tàu không thể đến thẳng đảo chính, mà phải đi từ đảo phụ sang.
Đón tiếp học viên đến từ vương quốc là một giảng viên trẻ tuổi đầy sức sống, vừa dẫn đường vừa nhiệt tình trò chuyện, giải đáp mọi thắc mắc.
Khi xuống tàu, Venny tình cờ liếc thấy một con tàu xa hoa khác cũng đang cập bến, có vẻ chở theo học viên từ các quốc gia khác.
Hắn lập tức nghĩ tới các nữ chính khác trong nguyên tác, ví dụ như đại công chúa đế quốc từng gặp trong bí cảnh lần trước.
Họ hẳn cũng đang ở trên các con tàu này, sắp cập bến rồi.
Nói đến Mirecia, nàng lớn hơn hắn một khóa, chắc đã đến học viện sớm hơn rồi. Nàng là hội trưởng hội học sinh, công việc chất chồng, nên phải trở lại sớm để xử lý.
Lo việc triều đình xong, lại về học viện làm việc. Đôi lúc Venny cũng phục sát đất sự tận tụy của nàng. Vị công chúa chăm chỉ đó dường như không biết đến hai từ “giải tỏa” hay “thư giãn”, cứ như thể cuộc sống chỉ xoay quanh công việc.
Các đảo trong quần đảo Karriliman được liên kết với nhau bằng cầu nối ma năng, có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Khi học viện lâm nguy, các cầu nối sẽ bị cắt, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đảo chính.
Vị giảng viên trẻ tuổi vừa dẫn nhóm tân sinh vừa giới thiệu đủ loại kiến trúc và thiết bị trong học viện.
Venny đi qua một cây cầu ma năng, dưới chân là một tầng ánh sáng xanh lam trong suốt, tựa như cầu kính mà hắn từng thấy ở kiếp trước, hơi trong mờ, nhìn thấy được khung cảnh bên dưới — cực kỳ khó chịu với người sợ độ cao.
Nếu cầu này mà trong suốt hoàn toàn, sẽ có cảm giác như đi bộ giữa không trung.
Nhiều học viên lần đầu trải nghiệm loại cầu này đều mặt xanh như tàu lá, nhưng vì ai cũng lên rồi, nếu chần chừ đứng lại sẽ mất mặt, nên đành cắn răng đi tiếp.
Tất nhiên cũng có những người cực kỳ thích thú, ví dụ như Aisphis.
Phải nói là quần đảo này thật sự rất lớn. Cả đoàn phải đi hơn nửa ngày mới đến được đảo chính — từ sáng sớm đến tận chiều mới tới nơi.
Vì vẫn chưa đến ngày khai giảng nên học viện chủ yếu chỉ có giảng viên, một số ít sinh viên cũ, và tân sinh.
Tân sinh từ khắp nơi tụ họp tại quảng trường lớn của học viện. Venny cũng nhìn thấy các đợt tân sinh khác đang lục tục kéo tới.
Giữa quảng trường là một bức tượng nữ thần bằng đá trắng, dáng đứng trang nghiêm, hai tay chắp trước ngực như đang cầu nguyện.
Trước khi chính thức nhập học, giảng viên trẻ đọc danh sách và yêu cầu học viên xếp hàng theo thứ tự.
“Ai là Aisphis Galatus?”
“Thưa thầy, là em ạ.” – Aisphis bình tĩnh bước ra. Hôm nay nàng mặc một đôi bốt đen ngắn, kết hợp với tất dài qua gối màu đen bóng và váy ngắn viền vàng kim, áo là sơ mi trắng cài nút, tóc tết sau gáy, thắt nơ đen lớn, mái tóc bạc dài như lụa rũ xuống vô cùng nổi bật.
“Galatus, thật là thiên phú xuất chúng.” – Giảng viên khen ngợi không tiếc lời. – “Tổng thành tích của em là đứng đầu toàn khối.”
Các học viên khác nghe vậy đều sững sờ. Dù Aisphis khí chất bất phàm, nhưng không ai ngờ một tiểu thư con nhà tử tước lại chiếm vị trí số một tân sinh năm nay.
“Thầy quá khen.” – Aisphis mỉm cười thản nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì quan trọng.
Giảng viên càng hài lòng, nghĩ thầm học viện Karriliman sắp có thêm một thiên tài quái vật nữa rồi, lập tức để nàng đứng đầu hàng tân sinh vương quốc.
Lúc này mọi người mới hiểu: xếp hàng là theo thành tích tổng hợp. Vậy là… không tránh khỏi xấu hổ rồi.
Học viên điểm cao thì nổi bật, học viên điểm thấp thì xếp cuối đội hình, mặt mũi không còn chỗ giấu, ai nhìn cũng thấy như đang bị bêu danh công khai.
Tức thì không khí căng thẳng lan rộng. Tuy đã vượt qua kỳ khảo hạch gian nan, nhưng không ai biết điểm của mình thuộc tầng nào, khiến ai nấy đều lo sốt vó.
Riêng Venny thì... hoàn toàn bình chân như vại, còn nhẹ nhàng huýt sáo như thể chẳng liên quan gì đến hắn.
Hắn chẳng quan tâm. Vào được học viện là đủ rồi, vào được đồng nghĩa với việc nền tảng không thể thấp, còn thứ hạng ư? Quan tâm làm gì?
Thậm chí hắn còn mong đứng hạng thấp một chút, để không bị chú ý, càng đúng với hình tượng “học sinh nền” mà mọi người mặc định về hắn.
Mọi ánh mắt phức tạp đều lướt qua Venny, hắn cũng đoán được mọi người nghĩ gì: “May mà còn có thằng này làm nền, không thì xếp cuối xấu hổ chết mất.”
“Eric Zarniman.” – giảng viên đọc tên người thứ hai. Một thiếu niên khí chất hiên ngang bước ra, được yêu cầu đứng hàng thứ hai.
“Không tồi, toàn là rồng phượng trong loài người cả.” – giảng viên khen.
Không cần nói cũng biết, ngoài Aisphis, đây là người có điểm tổng cao thứ hai trong nhóm tân sinh của vương quốc.
Zarniman? Venny nhận ra cái họ này — là dòng họ Hầu tước quyền lực nhất Vương quốc Carmella, còn Eric chính là trưởng tử nhà Zarniman.
Nếu là hắn đứng đầu, phần lớn quý tộc sẽ chấp nhận được. Dù sao Eric cũng là thiên tài nổi tiếng ở Carmella, được xem là người kế thừa xứng đáng của thế hệ Mirecia.
Quả nhiên, khi Eric bước ra, đám quý tộc biết đến cái tên này đều không bất ngờ, chỉ nghĩ rằng đó là vị trí vốn nên thuộc về hắn. Nếu năm nay không có Aisphis nổi lên như một hắc mã, chắc Eric đã là thủ khoa.
Nếu Venny biết được người ta nghĩ gì, hắn chắc sẽ lặng lẽ cười lạnh trong lòng: “Ngay cả không có Aisphis, năm nay hắn cũng chẳng có cửa đâu.”
Đùa nhau à, không nhìn xem năm nay những ai tham gia khảo hạch nhập học sao?
Toàn là dàn sao từng đánh hội đồng Venny trong nguyên tác đấy! Ở đây, rồng cũng phải cuộn mình, hổ cũng phải nằm yên!
Sau khi đọc tên thêm vài học viên quý tộc nổi danh của vương quốc, giảng viên ho nhẹ một tiếng rồi đọc tiếp:
“Venny Phaselis.”
Nhanh thế đã đến lượt hắn rồi?
Venny khẽ nhíu mày, không ngờ điểm số của mình lại cao hơn dự tính, thậm chí còn lọt vào top 10 tân sinh vương quốc.
Trong khi các học viên xung quanh còn tưởng mình nghe nhầm, thì Venny đã bước lên, mặc cho vẻ mặt sững sờ, cằm suýt rớt xuống đất của bọn họ.
“Thì ra là vậy, hậu duệ của nữ thần à.” – Giảng viên gật đầu tỏ ý công nhận, còn ném cho hắn ánh mắt khích lệ.
“Gia tộc của em, ngày phục hưng không còn xa đâu.”
Không cần thiết phải tâng bốc đến vậy đâu ạ...
Venny cúi đầu cảm ơn rồi đi đến đứng sau người xếp trước mình.
Hắn cảm giác có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, quay sang thì bắt gặp — ánh mắt đầu tiên là của Aisphis, vẫn như mọi khi, ý vị sâu xa khó đoán, khiến hắn không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì.
Ánh nhìn thứ hai thì hơi kỳ lạ một chút — đến từ Eric.
Eric nhìn Venny, đối mắt rồi cũng không dời đi, mà còn quan sát từ trên xuống dưới, rồi khẽ gật đầu, tặng hắn một ánh nhìn vô cùng khó hiểu.
“?” – Venny khó hiểu.
Hắn chưa từng bị ai nhìn bằng ánh mắt kiểu đó, nhưng có thể chắc chắn rằng — nó không hề mang ý xấu, thậm chí có phần tán thưởng và công nhận. Một người đã quen với sự khinh thường như Venny dễ dàng nhận ra điều này.
Chính vì vậy, hắn càng không hiểu nổi.
Eric cũng là một nhân vật nổi tiếng trong nguyên tác. Có điều thú vị là — Eric và Venny không hề có bất kỳ giao thoa nào trong cốt truyện gốc, không chửi bới theo đám đông, cũng không xuất hiện trong "chiến dịch tiêu diệt Venny".
Nói về ngoại hình, Eric cao hơn Venny một cái đầu, dáng dấp anh tuấn phi phàm, khí chất hiên ngang. Nói thật, nếu không phải ở trong cái game "quả cam" kia, đổi qua game khác thì vị này chắc chắn là nam chính chính hiệu.
Từ sau tên của Venny, không khí hoàn toàn thay đổi. Những người đứng trước thì còn đang thầm mừng vì điểm số cao, còn mấy cái tên được đọc sau đó thì mặt như tro tàn, như gà trống thua trận.
Họ biết rõ, dù mình xếp thứ bao nhiêu, chỉ cần đứng sau Venny là xong đời.
Cái mũ “kém hơn Venny” giờ đây đã đội chặt vào đầu rồi!
Tốt lắm, khỏi phải tranh giành nữa — Venny lập đại công cho mọi người rồi.
Venny đưa mắt nhìn sang các tân sinh đến từ những quốc gia khác, ngay bên cạnh hàng của Vương quốc là hàng của Đế quốc.
Quả nhiên, đầu hàng bên đó là một thiếu nữ tóc đen, mắt tím, rất quen mắt.
Là Isathia Lantweir.
Nếu Venny nhớ không lầm thì trong nguyên tác, lúc Aisphis đứng đầu hàng cũng cứ nhìn chằm chằm Isathia, còn liếc mắt đưa tình nữa. Kết quả là bị Isathia bắt gặp, tưởng bị khiêu khích, thế là chiến tranh ánh mắt bùng nổ.
Hai đôi mắt tím đối mặt nhau, tình hình vô cùng căng thẳng mà cũng thú vị.
Nghĩ đến đây, Venny liếc sang phía Aisphis thì phát hiện — nàng đứng thẳng tắp, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, không thèm nhìn Isathia lấy một cái, dù hai người đang đứng cùng một hàng ngang.
“Aisphis khi nào lại ngoan ngoãn thế này??”
Venny sốc nhẹ.
Trong nguyên tác, chính vì Aisphis cứ liếc tới liếc lui quá rõ ràng, nên Isathia mới quay đầu lại.
Còn bây giờ Aisphis chẳng buồn nhìn, thì Isathia cũng chẳng có lý do để quay đầu.
Chỉ là... hai đội ngũ tân sinh của hai nước đều được dẫn đầu bởi một tuyệt sắc thiếu nữ, đúng là cảnh đẹp hiếm thấy.
Ngay lúc Venny đang định thu ánh mắt lại khỏi Aisphis, thì bỗng nhiên phát hiện có một đôi mắt tím đang dừng trên người mình.
Hắn giật mình quay đầu lại — là ánh mắt đến từ phía đối diện, đứng đầu hàng Đế quốc: chính là Isathia.
Venny ngẩn ra một chút, nhớ lại lần trước trong bí cảnh từng ra tay giúp cô một lần, chắc là nàng nhận ra hắn.
Có điều, ánh mắt của Isathia nhìn hắn không chứa chút cảm xúc nào, băng lãnh nghiêm nghị, khiến Venny cảm thấy nổi da gà.
“Không phải chứ, mấy người các ngươi là sao vậy hả?”
“Aisphis không thèm nhìn Isathia nữa, thế mà Isathia lại cứ nhìn ta chăm chăm?”
“Mấy người muốn cái gì vậy???”