Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 1004 - Chương 1004. Mãn Tâm Trong Mắt Tràn Ngập Đều Là Hạnh Phúc Cùng Thỏa Mãn 2

Chương 1004. Mãn tâm trong mắt tràn ngập đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn 2 Chương 1004. Mãn tâm trong mắt tràn ngập đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn 2

Kỷ Trường An sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ những lời này.

"Ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói, ta mơ thấy ngươi bị xe kết hôn đè chết?" Tống Đoàn Viên hỏi.

Kỷ Trường An gật đầu.

"Kỳ thật kia không phải mộng, là ký ức tồn tại trong trí nhớ của ta, tuy rằng ta không biết nguyên nhân, nhưng rõ ràng đã phát sinh." Tống Đoàn Viên kéo lấy ống tay áo Kỷ Trường An, "Ta sợ thật sự sẽ phát sinh chuyện này!"

Tống Đoàn Viên không nghĩ nói cho hắn khả năng còn có sự tình tuần hoàn, nàng muốn ở trong kiếp này giải quyết tiếc nuối của Kỷ Trường An.

Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng dựa đầu vào trước ngực hắn, "Nếu có khả năng, ta muốn thành thân cùng ngươi!"

Thành thân, hắn sẽ không một mình nghênh thú một chiếc xe kết hôn trống không, cũng sẽ không bị xe kết hôn đè chết, như vậy có thể sẽ không lại tuần hoàn việc bị chết hay không?

Kỷ Trường An sửng sốt, không nhịn được cười nói: "Cầu thân không phải đều là nam tử mở miệng trước hay sao?"

Tống Đoàn Viên cười cười.

Kỷ Trường An lập tức liền quỳ xuống, trong tay biến đổi, không biết từ khi nào lại nhiều thêm một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn hồng bảo thạch.

"Ta biết các ngươi bên kia khi cầu hôn đều đeo loại nhẫn này, ta đã cho người chế tạo riêng, ngươi xem có thích hay không?" Kỷ Trường An giơ nhẫn lên.

Tống Đoàn Viên nhìn, không nhịn được nghi hoặc, cô bé năm đó rốt cuộc đã nói với Kỷ Trường An bao nhiêu sự tình ở hiện đại!

"Lần trước khi ngươi nói muốn ta gả cho ngươi, vì sao không có nhẫn?" Tống Đoàn Viên cố ý hỏi, "Lần trước không phải thiệt tình, chỉ là nói chơi thôi sao?"

Kỷ Trường An vội vàng giải thích: "Viên hồng bảo thạch này là ta cho người mang về từ địa phương núi lửa phun xa vạn dặm, phải trải qua mài giũa, vừa mới thành hình, kỳ thật vốn dĩ định sau khi gặp lại sẽ tặng cho ngươi!"

Tống Đoàn Viên không nhịn được cười cười, vươn tay tới, muốn Kỷ Trường An đeo lên.

Kỷ Trường An đứng dậy ở trước mặt Tống Đoàn Viên, rũ mắt nhìn bộ dáng ôn nhu của nữ nhân, đeo nhẫn lên cho Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên nhìn viên hồng bảo thạch cực lớn kia, cười đến đôi mắt đều cong cong.

Đây là cảnh tượng nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần ở trên giường bệnh, đáng tiếc thân thể kia quá yếu, đến chết cũng không có một nam nhân đeo nhẫn cho nàng.

"Chờ sự tình bên này xử lý xong, ta sẽ về Thiên Thành, chúng ta liền làm hôn lễ!" Kỷ Trường An nói.

"Kỳ thật cũng không cần nhanh như vậy……" Tống Đoàn Viên tuy rằng sợ Kỷ Trường An mang theo tiếc nuối sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn, nhưng làm hôn lễ nhanh như vậy cũng……

Nàng còn phải nghĩ cách giải thích cho người Tống gia.

"Ta đã chờ hơn hai mươi năm, không chờ nổi nữa!" Kỷ Trường An rũ mắt, hôn lên môi nữ nhân.

"Kỳ thật……" Tống Đoàn Viên bị hắn hôn môi, tất cả lời nói tràn ra đều bị nam nhân hút đi vào.

Kỳ thật không có hôn lễ cũng được!

Tống Đoàn Viên định nói những lời này.

Hai người bọn họ muốn quang minh chính đại mà ở bên nhau, Tống gia và Hoàng Thượng bên kia đều là trở ngại, một khi đã như vậy, vì sao phải để ý nhiều đến thế?

Tống Đoàn Viên là người hiện đại, sẽ không câu nệ lễ nghi phiền phức.

Chỉ là nụ hôn của nam nhân làm nàng có hơi chút choáng váng đầu óc, chờ một lát nhắc lại vấn đề này đi!

Mấy ngày liền lên đường, Tống Đoàn Viên có chút mệt mỏi, ngủ quên ở trong lòng ngực Kỷ Trường An.

Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên không nhịn được thẳng lắc đầu, xem ra vẫn là mị lực của hắn quá nhỏ, hắn hôn nữ nhân, như vậy mà cũng có thể ngủ được?

Kỷ Trường An bế Tống Đoàn Viên lên, ôm vào phòng, đặt ở trên giường, kéo cái chăn mỏng lên, cứ nhìn như vậy, trong mắt tràn ngập đều là hạnh phúc và thỏa mãn.

Tống Đoàn Viên thế nhưng mơ thấy cảnh tượng nguyên chủ gả cho Tống tú tài.

Bình Luận (0)
Comment