Tống Đoàn Viên nhìn nguyên chủ và Tống tú tài thành thân, nàng cười đắc ý, bởi vì nàng gả cho nam nhân có tiền đồ nhất trong thôn.
Không biết vì sao, nam nhân kia thế nhưng liền biến thành Kỷ Trường An, cũng biến thành nàng và Kỷ Trường An thành thân.
Trong tay Tống Đoàn Viên cầm tú cầu đỏ thẫm, cùng nam nhân đứng chung một chỗ, nhìn phía từng gương mặt, có Thẩm Lận, có Giang Long, còn có bọn nhỏ Tống gia.
Khi câu ‘nhất bái thiên địa’ vang lên, Tống Đoàn Viên chuyển mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, không biết từ khi nào, cảnh tượng Tống gia thôn lại đổi thành phía trên đại điện, long ỷ bảo tọa, điện tím đứng sừng sững, ngũ trảo bàn long, trọng thần đại tướng, quan lớn quý tộc.
Vẻ mặt Kỷ Trường An thong dong mà đứng ở bên cạnh nàng, dáng người đĩnh bạt, hắn chuyển mắt nhìn nàng, vẫn luôn nhìn, phảng phất đã đợi ngàn năm, vạn năm.
Sau khi kết thúc bái đường, hai người bước lên cung điện, hai sườn là cờ long phượng bay lượn, tường đỏ ngói xanh, đi về phía thâm cung đại viện.
Tống Đoàn Viên lập tức bừng tỉnh, nàng ngơ ngẩn nhìn nam nhân ghé vào trước giường của nàng ngủ, khuôn mặt tuấn tú, rồi lại cảm thấy thật xa xôi.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, cầm tay nam nhân.
Kỷ Trường An chậm rãi mở mắt ra nhìn Tống Đoàn Viên: "Ngươi đã tỉnh?"
Tống Đoàn Viên xê dịch thân mình vào bên trong, ý bảo Kỷ Trường An nằm lên trên giường.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút: "Thế này không tốt đi?"
Tống Đoàn Viên kéo hắn một chút, Kỷ Trường An lập tức ghé vào trên người Tống Đoàn Viên.
Chạm vào vị trí không nên đụng vào, cảm giác ở tay chính là mềm mại, Kỷ Trường An lập tức liền đỏ bên tai.
Tống Đoàn Viên cũng có chút mất tự nhiên, từ trên tâm lý mà nói, nàng vẫn là một thiếu nữ, loại sự tình câu dẫn nam nhân này cũng là lần đầu tiên làm, nhưng nàng muốn cùng Kỷ Trường An vứt bỏ lễ nghi phiền phức ở bên nhau, cũng chỉ có thể là nàng chủ động.
Kỷ Trường An vội vàng bò dậy, thấp giọng nói: "Ta nằm xuống là được!"
Tống Đoàn Viên cười cười, vỗ vỗ vị trí bên người.
Kỷ Trường An nằm xuống, cả người lại có chút cứng đờ.
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng hắn cứng còng, cười hỏi: "Tối hôm qua ghé vào mép giường ngủ, cổ không đau sao?"
Kỷ Trường An trực giác sờ sờ cổ, lắc đầu: "Vẫn còn tốt!"
Kỳ thật chỉ cần nhìn nữ nhân âu yếm liền cảm thấy mỹ mãn, cho nên cũng không phát giác nằm sấp bên giường cả đêm có bao nhiêu vất vả.
Tống Đoàn Viên tiến đến trước mặt Kỷ Trường An, gối đầu lên bả vai hắn, khuôn mặt nhỏ tiến đến trước ngực hắn, nghe nhịp tim đập của nam nhân.
Ngay từ đầu, nhịp tim của Kỷ Trường An vẫn là thùng thùng, cuối cùng liền nhanh tựa như bồn chồn.
Tống Đoàn Viên cười cười: "Ngươi không phải có thể khống chế được mạch đập và nhịp tim đập sao? Sao tim lại đập nhanh như vậy?"
Kỷ Trường An vội vàng xoa xoa ngực, bất đắc dĩ mà thở dài, loại tình huống này, hắn có chút không khống chế được.
Tống Đoàn Viên vươn tay nhỏ tới, nhẹ nhàng dừng ở ngực nam nhân.
Kỷ Trường An khẩn trương đến cả người đổ mồ hôi, hắn ngồi dậy nói: "Ta vẫn nên đi xuống thôi, không hợp lý lắm!"
Tống Đoàn Viên kéo lấy hắn, để hắn xem nhẫn hồng bảo thạch trên tay, "Ngươi đã cầu hôn ta, tương lai chúng ta sẽ là phu thê, chỉ nằm ở bên nhau trò chuyện mà thôi, có cái gì mà không hợp lý?"
Kỷ Trường An thấp giọng nói: "Một ngày chưa thành thân, liền chưa phải phu thê, vẫn phải giữ lễ tiết!"
Tống Đoàn Viên nắm lấy cánh tay Kỷ Trường An: "Kỳ thật ta đã nghĩ tới, ta thật sự không để bụng mấy thứ này, chỉ cần ở bên ngươi là được!"
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, nhìn Tống Đoàn Viên: "Ý của ngươi là không để bụng danh phận?"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Hai chúng ta muốn ở bên nhau, ta có đứa trẻ Tống gia, ngươi có Hoàng Thượng, đều không dễ vượt qua, thay vì khó xử, không bằng không cần để ý, dù sao quan trọng là chúng ta sống thế nào!"