“Nương……” Tống Phúc Tin sửng sốt.
“Những gì nên nói ta đều đã nói cho con, lựa chọn như thế nào chính con hãy quyết định đi!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, “Con trở về suy nghĩ một chút, nếu không có vị Lữ tiên sinh kia dẫn tiến, bằng vào tài học của con có thể thi đậu cử nhân hay không? Con nghĩ kỹ rồi hẵng làm quyết định!”
Tống Phúc Tin tổng cảm thấy Tống Đoàn Viên còn có chuyện gì đó không chịu nói ra.
Tống Đoàn Viên cũng chỉ có thể nói đến đây, nàng tin tưởng kiếp trước nếu Tống Phúc Tin có thể đi đến địa vị cao như vậy, hắn là đứa trẻ thông minh, hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận!
Nằm trên giường, Tống Phúc Tin nửa đêm đều không có ngủ, hắn cẩn thận suy nghĩ một ít chi tiết khi kết giao cùng Lữ Bình, đột nhiên nhớ tới một tin đồn đáng sợ.
Mấy năm trước, có vị học sinh từ bữa tiệc ngắm hoa của Lữ tiên sinh trở về liền nhảy xuống hồ trong thư viện Bạch Vân tự sát, đây cũng là lý do khiến Hàn phu tử bất hòa cùng Lữ tiên sinh.
Chẳng lẽ……
Toàn thân Tống Phúc Tin lạnh run, thật lâu cũng không dám tin tưởng.
Nhưng chuyện này, nương hắn chỉ là một nữ nhân ở nông thôn sao có thể biết được?
Ngày hôm sau, Tống Phúc Tin từ sáng sớm đã thức dậy đọc sách, chờ đến sau khi Tống Tiếu Tiếu rời giường, còn gọi nàng tiến vào kiểm tra các chữ hôm qua đã học.
Vương Ngọc Lan mang bát cơm sang tới, cách cửa sổ nhìn thấy Tống Tiếu Tiếu nghiêm túc viết chữ đọc sách, trên mặt là tươi cười vui mừng.
Tống Đoàn Viên đứng dậy, duỗi người.
Vương Ngọc Lan vội vàng tiến lên múc nước rửa mặt, nhân cơ hội còn nói thêm: “Nương, mấy ngày nay ít nhiều nhờ nhị thúc dạy cho Tiếu Tiếu biết chữ, tiền học phí..…”
Trước đó đã nói tốt, một canh giờ hai mươi văn tiền.
Vương Ngọc Lan lấy một ít tiền ra tới: “Nương đưa cho nhị thúc hộ con, con sợ nhị thúc không chịu nhận!”
Kỳ thật Vương Ngọc Lan sợ nhất là Tống Phúc Tin khó chịu, hắn là một người kiêu ngạo như vậy.
“Con cất tiền đi, tiền bên kia ta sẽ công đạo tốt cho lão nhị!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan không dám ngỗ nghịch ý tứ Tống Đoàn Viên, cũng liền chạy nhanh thu hồi tiền về.
Sáng sớm khi ăn cơm, Tống Đoàn Viên hỏi Tống Phúc Tin: “Con ăn cơm xong sẽ đi luôn sao?”
Tống Phúc Tin nói: “Nương, cũng không vội nhất thời, chờ ba ngày nữa sau khi cháu con tròn tháng, con sẽ đi, con sẽ tự mình viết tên cho nàng!”
Vương Ngọc Lan vừa nghe vậy, lập tức vui mừng mà nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Tốt lắm!”
Tống Phúc Tin còn nói thêm: “Nương, con đã nghĩ thông suốt rồi, nương nói đúng, nếu có thư đề cử của Lữ tiên sinh, con có lẽ sẽ khảo cử nhân nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng con còn chạy xa hơn, tương lai còn muốn thi Trạng Nguyên, dựa vào quan hệ không có thực học sẽ không đi được xa, thay vì lãng phí thời gian ở trên việc xã giao, không bằng khắc khổ đọc sách!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Không phải nương không cho con kết giao bằng hữu, bằng hữu tốt, chính nhân quân tử, thầy tốt bạn hiền, đều có thể kết giao, việc này phân chia như thế nào, khống chế như thế nào, phải dựa vào chính con phân tích và khống chế!”
Tống Phúc Tin gật gật đầu: “Nương, con đã biết!”
Tống Phúc Tin lại nhìn về phía Tống Phúc Quý: “Đại ca có phải cũng chờ cháu đầy tháng mới đi hay không?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Ngày mai ta sẽ đi hiệu thuốc một chuyến, nói một tiếng với Bình chưởng quầy, bên kia còn chưa có chào hỏi. Nếu người ta nhận chúng ta, vậy chúng ta liền đi.”
Tống Phúc Tin gật gật đầu: “Vâng, chỉ là nếu đại ca thật sự đi thị trấn, ba huynh đệ chúng con đều ở thị trấn, trong nhà chỉ còn lại nữ nhân……”
Tống Đoàn Viên cũng nghĩ đến vấn đề này.
“Nếu có thể mua chiếc xe bò thì tốt rồi, mỗi ngày đi đi về về, quan trọng nhất chính là, làm ruộng mà có trâu cũng nhẹ nhàng hơn một chút!” Tống Phúc Quý nói, nhưng nói xong lập tức lại xua xua tay, “Nương, nương đừng để ý, một chiếc xe bò khá đắt, con chỉ nói vậy thôi, về sau hàng ngày con đi bộ đến thị trấn là được, con đi nhanh!”