"Công tử, không phải công tử nói lạnh sao, sao lại……" Trong tay Đại Sơn còn cầm một chiếc áo khoác.
Kỷ Trường An không để ý đến hắn, chạy nhanh lên xe ngựa, trầm giọng phân phó: "Mau hồi phủ!"
Đại Sơn nhìn áo khoác trong tay, không biết nên làm gì.
Thẩm Lận đang chuẩn bị đánh xe liếc mắt nhìn Đại Sơn một cái, lắc đầu: "Ngươi vẫn tự khoác cho chính mình đi, công tử không cần!"
Đại Sơn chớp chớp mắt, sao lại không cần!
Thẩm Lận lườm Đại Sơn một cái, ở trong lòng mắng đồ ngốc, sau đó đánh xe rời đi.
Trở lại Kỷ phủ, Kỷ Trường An do dự một chút, gọi Thẩm Lận đi vào.
Thẩm Lận mệt đến đôi mắt đều không mở nổi, nhưng thấy Kỷ Trường An khẩn cấp như vậy, cho rằng có sự tình quan trọng, chạy nhanh lấy lại tinh thần.
"Công tử, có chuyện gì?" Thẩm Lận hỏi.
Kỷ Trường An ngại ngùng xoắn xít nhìn Thẩm Lận, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thẩm Lận ngáp một cái hỏi: "Công tử, có việc thì nói đi!"
"Chu Công chi lễ, ngươi cảm thấy khi nào phát sinh thì thích hợp nhất?" Kỷ Trường An hỏi.
Thẩm Lận sửng sốt, lập tức nói: "Động phòng hoa chúc, Chu Công chi lễ, tự nhiên là động phòng hoa chúc thì thích hợp nhất!"
Thẩm Lận nói xong, liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: "Công tử, không phải là công tử không nhịn được, liền phải cùng Tống đại phu……"
Thẩm Lận lập tức che kín miệng: "Công tử, mệt thuộc hạ còn cảm thấy công tử là chính nhân quân tử, không thể tưởng được công tử thế nhưng lại đê tiện tiểu nhân như vậy, ngay cả danh phận cũng chưa cho Tống đại phu, đã nghĩ đến loại chuyện này……"
Kỷ Trường An vội vàng đỏ mặt lên giải thích: "Không phải bản công tử không nghĩ cho, là nàng……"
Đôi mắt Thẩm Lận trừng lớn: "Ý của công tử là, Tống đại phu không chờ nổi?"
Kỷ Trường An không nghĩ giải thích, vươn chân tới đạp Thẩm Lận hai cái: "Chạy nhanh cút đi, coi như bản công tử chưa nói gì!"
Thẩm Lận bị đạp hai cái, thập phần ủy khuất đi ra ngoài, đi tới cửa, đột nhiên lại quay đầu nói: "Công tử, nữ tử trên đời này nào có ai nguyện ý lén lút, không danh không phận mà đi theo một người nam nhân, nếu nàng thật sự nguyện ý, chỉ có thể nói nàng đối với người nam nhân này không đủ tin tưởng, cảm thấy người nam nhân này không thể cho nàng danh phận!"
Kỷ Trường An nhíu mày: "Thẩm Lận, cái miệng của ngươi nếu không biết nói thì ngậm lại!"
Thẩm Lận không nhịn được lại lẩm bẩm một tiếng: "Vốn dĩ chính là vậy……"
Thẩm Lận nói còn chưa có nói xong, một cái bình hoa đã ném đến, hắn chạy nhanh ngậm miệng lại, tiếp được bình hoa vắt giò lên cổ mà chạy.
Kỷ Trường An nhíu mày đến gắt gao.
Lời này của Thẩm Lận có lẽ đúng, có lẽ Tống Đoàn Viên đối với hắn không có tin tưởng, cũng có thể là nể tình hắn đã chờ đợi nàng nhiều năm như vậy, nguyện ý cùng hắn làm một đôi uyên ương sương sớm!
Trong ánh mắt Kỷ Trường An tất cả đều là mất mát.
Kỷ Trường An bên này thống khổ, cả đêm không có ngủ được, Tống Đoàn Viên bên này lại là một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm, phủ Trình vương liền phái người tiến đến, nói là muốn Tống Đoàn Viên đi tái khám.
Mấy ngày gần đây, chân Trình Vương đã tốt, bởi vậy Tống Đoàn Viên mới có rảnh rỗi trở về hai ngày.
"Chân của Trình Vương không phải rất tốt sao?" Tống Đoàn Viên cố ý hỏi.
"Vương gia của chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ nghênh thú Vương phi nương nương, sợ có cái gì sơ suất, muốn Tống huyện chúa lại đi tái khám một chút!" Quản gia nói.