Tống Đoàn Viên nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Kỷ Trường An, trong lòng có chút thấp thỏm.
Vạn nhất Trình Vương sợ Vương Hải cắn hắn ra tới, xuống tay với nàng……
Nhưng phủ Trình vương, nàng không thể không đi!
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: "Ta đi lấy hòm thuốc."
Quản gia phủ Trình vương nói: "Được, lão nô chờ Tống huyện chúa."
Tống Đoàn Viên vào phòng, nghĩ nghĩ, cầm thêm mấy bình dược đặt ở trên người, sau đó mới ra cửa.
Trong phủ Trình vương, không khí thập phần áp lực.
Ngay khi Tống Đoàn Viên tiến lên, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng cười sang sảng của nam tử, tiếng cười kia……
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn lại, liền thấy trong đình hóng gió bên hồ, có hai vị nam tử đang ngồi, một người là Trình Vương, một người khác thế nhưng lại là Kỷ Trường An!
Kỷ Trường An ngồi ngay ngắn ở bên bàn đá.
Tống Đoàn Viên nhìn hắn, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng không hề cảm thấy thấp thỏm nữa.
Tống Đoàn Viên tiến lên, hướng tới Trình Vương nhàn nhạt hành lễ: "Vương gia, Vương gia muốn tái khám sao?"
Trình Vương liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, lại nhìn Kỷ Trường An: "Thập Nhất, ngươi và Tống huyện chúa không phải người quen biết cũ sao, sao không chào hỏi lẫn nhau?"
Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt cười nói: "Vương gia, ta và Tống huyện chúa chẳng những là người quen biết cũ, hơn nữa nàng còn là người mà ta trân ái!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An chậm rãi đứng dậy, công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, đi đến trước mặt Tống Đoàn Viên, cầm tay Tống Đoàn Viên đặt ở bên môi, hắn rũ mắt, tóc đen rũ xuống, phản chiếu cần cổ tuyết trắng, phá lệ đẹp.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, muốn kéo tay mình trở lại.
Kỷ Trường An nhếch miệng cười, tiến lên, nhẹ nhàng dán ở bên tai Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: "Tối hôm qua, ngươi rất chủ động!"
Tống Đoàn Viên đầy mặt quẫn bách, nàng không biết Kỷ Trường An rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ ngước mắt nhìn hắn.
Trình Vương nhìn Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên thân mật như vậy, hơi hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra: "Phía trước đã cảm thấy Thập Nhất ngươi đối với Tống huyện chúa thực đặc biệt, chỉ là không nghĩ tới ngươi đối với nàng là dạng tâm tư này, chỉ là……"
Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn Trình Vương: "Chỉ là cái gì? Chỉ là thân phận của ta và thân phận của nàng, nếu ở bên nhau, sẽ có cách trở đúng không?"
Trình Vương cười nhẹ: "Ngươi biết là được."
"Cho nên đây là cơ sở để chúng ta hợp tác!" Kỷ Trường An nhàn nhạt nói.
Hợp tác? Tống Đoàn Viên lập tức liền hiểu ý tứ của Kỷ Trường An, cũng liền làm bộ thẹn thùng, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Kỷ Trường An nói: "Chuyện này ngươi không phải đã nói là muốn bảo mật sao?"
"Không có việc gì, hết thảy đã có ta, ngươi yên tâm là được!" Kỷ Trường An thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
"Ngươi mau khám cho Trình Vương điện hạ đi, nếu không có việc gì thì đi về trước đi!" Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Trình Vương, "Ta còn có vụ làm ăn quan trọng muốn nói cùng Trình Vương!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, tự nhiên liền hiểu ý của Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên kiểm tra hai chân cho Trình Vương, nhàn nhạt nói: "Vương gia, chân của Vương gia hiện tại không ngại, chỉ cần cẩn thận bảo dưỡng, đừng để bị thương lại, trong năm nay sẽ không tái phát!"
Trình Vương gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên cũng liền thu thập đồ, nhân cơ hội lui ra.
Chuẩn bị rời đi, Tống Đoàn Viên có chút không yên tâm mà liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An hướng tới Tống Đoàn Viên cười cười, tươi cười kia nhìn qua như là mai hồng giữa tuyết trắng, vừa ấm áp vừa bắt mắt.
Trong lòng Tống Đoàn Viên liền hiểu, nhanh chóng rời đi.
Kỷ Trường An xoay người lại lần nữa ngồi ở trước mặt Trình Vương.