Mộ Vân Điệp lập tức đỏ mặt lên.
Trước đó vài ngày Đường Quốc công phủ có phái người tới cửa cầu hôn, nhưng là cho một đứa cháu họ của Đường Quốc công, cái gì mà hành tẩu Lễ Bộ, chỉ là chức quan ngũ phẩm bỏ tiền ra mua, còn là con vợ lẽ, Mộ Vân Điệp căn bản liền không nhìn trúng.
Hơn nữa nếu để cho người khác biết nàng đường đường là con gái đại học sĩ, thế nhưng lại nghị thân cùng một đứa con vợ lẽ, còn không phải sẽ bị người ta cười rụng răng sao?
Nhưng Đường Quốc công phu nhân lại công khai hỏi ra như vậy.
"Đứa cháu trai nào?" Vị Trần phu nhân kia cũng tiến lên xem náo nhiệt.
Đường Quốc công phu nhân liền giải thích cùng Trần phu nhân.
Mộ Vân Điệp đầy mặt quẫn bách, muốn chạy nhanh rời đi, lại bị Đường Quốc công phu nhân kéo lấy cánh tay hỏi.
Chờ Mộ Vân Điệp ứng phó đến không sai biệt lắm, lại đi xem Tống Đoàn Viên thì đã sớm không thấy bóng người.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Trình Vương vào động phòng, nhiệm vụ hôm nay của Tống Đoàn Viên cũng coi như là đã hoàn thành, về tới Tống gia.
Mệt mỏi một ngày, Tống Đoàn Viên nằm lên trên giường liền ngủ luôn, vẫn luôn ngủ đến tận giữa trưa hôm sau.
Giữa trưa, Giang Long gõ cửa, Tống Đoàn Viên sau đó mới bừng tỉnh.
Tống Đoàn Viên đột nhiên nghĩ tới cái gì, chạy nhanh đứng dậy.
"Giang Long, đều đã trễ thế này, sao không gọi ta dậy?" Tống Đoàn Viên nhớ rõ hôm qua Kỷ Trường An nói, hôm nay hắn sẽ đi theo Hoàng Thượng săn thú, không biết lúc này đã đi chưa.
"Phu nhân muốn đi đến cửa thành chờ công tử sao?" Giang Long liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ của Tống Đoàn Viên, vội vàng hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Đi rồi sao?"
"Đã sớm đi rồi!" Giang Long bất đắc dĩ cười nói, "Công tử bên kia không đưa tin tức tới được, là sư phụ của nô tỳ phái người tới nói, người của công tử đã ra khỏi thành, long liễn của Hoàng Thượng là rời đi từ cửa bắc, không có đi cửa chính."
Trong lòng Tống Đoàn Viên cảm thấy trống trải, sau đó mới hiểu hàm nghĩa tại sao hôm qua Kỷ Trường An một hai phải theo Thiên Linh Lung đi đến một chuyến.
Nếu hôm qua không có thấy mặt, hôm nay bỏ lỡ như vậy, trong lòng nàng sẽ càng thêm khó chịu.
"Phu nhân, công tử rất nhanh sẽ trở lại, phu nhân cứ yên tâm đi!" Giang Long nói, không nhịn được ho khan một tiếng.
Tống Đoàn Viên vội vàng bắt mạch cho nàng: "Gần đây bị phong hàn sao?"
Giang Long gật gật đầu: "Trước kia chưa bao giờ bị bệnh, từ sau khi bị thương thân thể thật sự kém đi rất nhiều!"
Tống Đoàn Viên vỗ vỗ bả vai Giang Long: "Cứ từ từ!"
Giang Long cười cười, gật gật đầu.
Hoa Hồ ở nơi xa nhìn, do dự một chút, tiến lên, lấy ra một món đồ được gói bằng vải bố trắng, bên trong là một cây nhân sâm.
Tống Đoàn Viên và Giang Long ngước mắt nhìn Hoa Hồ một cái.
Hoa Hồ do dự một chút nói: "Đây là Thẩm công tử nhờ nô tỳ đưa cho Giang Long tỷ tỷ, nô tỳ có tư tâm, nô tỳ cảm thấy Hoa Cá cũng cần củ nhân sâm này…… Phu nhân, thực xin lỗi……"
Giang Long sửng sốt một chút.
Tống Đoàn Viên nhìn cây nhân sâm: "Thật là một cây nhân sâm tốt, thật sự dùng được cho thân mình của Giang Long, nhưng đối với Hoa Cá tới nói lại là quá mức đại bổ, cũng may ngươi chưa có cho hắn dùng, bằng không thân mình của hắn sẽ không chịu nổi!"
Hoa Hồ chạy nhanh quỳ xuống: "Phu nhân, Giang Long tỷ tỷ thật sự thực xin lỗi, nô tỳ không nên nổi lên lòng tham, nô tỳ chỉ muốn Hoa Cá có thể giống như một đứa trẻ bình thường, nô tỳ thật sự không phải cố ý!"
"Ngươi chỉ là có ý tưởng, nhưng không phải chưa thực thi sao, mau đứng lên đi! Ngươi yên tâm, bệnh của Hoa Cá ta sẽ nghĩ biện pháp khác!"
Hoa Hồ chạy nhanh gật đầu.
Tống Đoàn Viên lấy nhân sâm đi làm thuốc cho Giang Long, bảo nàng mau dùng.
Thân mình Giang Long thiếu hụt lợi hại, củ nhân sâm này tới thực kịp thời.