Hoa Hồ nhìn, trong ánh mắt đều là hâm mộ, nàng thấp giọng nói: "Giang Long tỷ tỷ, Thẩm công tử đối với tỷ cũng thật tốt!"
Giang Long ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ không nhịn được đỏ bừng.
Giờ phút này trong phủ Trình vương, Trình Vương đang giận đến sắc mặt đỏ bừng.
"Mẫu phi, phụ hoàng chỉ uống trà của hoàng nhi và Vương phi xong liền đi luôn, buổi săn thú kia quan trọng như vậy sao?" Trình Vương trầm giọng nói.
Thục phi do dự một chút: "Lại nói tiếp cũng thật kỳ quái, phụ hoàng con mỗi năm tới đông chí đều phải xuất ngoại săn thú, kỳ thật thời tiết rét lạnh như vậy, đã sớm qua mùa săn thú, hơn nữa kỳ quái nhất chính là, đi đâu săn thú còn rất bảo mật."
Trình Vương nhíu mày: "Mẫu phi nói vậy, hoàng nhi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, con nhớ rõ khi còn nhỏ mỗi năm vào lúc này, phụ hoàng đều sẽ rời khỏi Thiên Thành một đoạn thời gian."
Thục phi có chút do dự: "Kỳ thật mấy năm trước ta gặp được một lão ma ma ở trong cung, ta đối với lão ma ma kia có chút ân tình, trong lúc vô tình, ma ma kia đã lộ ra một chút sự tình với ta."
"Rốt cuộc là cái gì? Mẫu phi mau nói đi!" Trình Vương vội vàng hỏi.
"Là như thế này, vị lão ma ma kia nói, phụ hoàng con kỳ thật mỗi năm không phải đi săn thú, mà là đi đến một địa phương quan trọng, nhưng nơi đó rốt cuộc là ở đâu, ma ma kia cũng không biết, chỉ biết mỗi lần vừa tiến vào tháng 11, phụ hoàng con tổng hội đều sẽ sa sút tinh thần một đoạn thời gian." Thục phi thở dài.
Trình Vương thấp giọng nói: "Mẫu phi, chuyện này con định phái người đi điều tra một chút!"
Thục phi nhíu mày: "Nếu bị phụ hoàng con phát hiện……"
"Nhi thần sẽ cẩn thận!" Trình Vương thấp giọng nói, "Nhi thần cảm thấy việc này có thể là một đột phá trọng đại!"
Thục phi vẫn lo lắng: "Chuyện này, không phải chưa từng có ai nhìn trộm qua, con còn nhớ rõ Ngũ hoàng tử không? Năm đó hắn chính là bởi vì nhìn trộm chuyện này, mà bị cấm đoán, đến bây giờ vẫn còn ở bên trong lãnh cung, trước đó vài ngày nghe nói là đã không chịu nổi…… Ta thật sợ con quá mức sốt ruột, tự rối loạn đầu trận tuyến!"
Trình Vương thấp giọng nói: "Con sẽ nghĩ lại!"
Thục phi gật đầu.
Không đợi Trình Vương làm quyết định, Đại Lý Tự bên kia đã đưa tin tức tới, nói là Vương Hải khai nơi để lương thực và vũ khí.
Trình Vương lập tức khẩn trương lên, chạy nhanh sai người đi tìm Kỷ Trường An, nhưng không biết đi nơi nào tìm, có người đưa tới tin của Kỷ Trường An.
Trình Vương xem xong, sắc mặt xanh mét.
Sách Lụa vội vàng hỏi: "Vương gia, Kỷ công tử viết cái gì?"
"Trong tin hắn nói bị người của phụ hoàng nhìn chằm chằm, chuyện ở Đại Lý Tự bên kia căn bản là không rảnh lo!" Trình Vương nhíu mày.
"Tại sao lại như vậy? Kỷ công tử không phải đã đáp ứng chúng ta sẽ xử lý chuyện này sao?" Sách Lụa cũng có chút bối rối.
Trình Vương xoa nắn tờ giấy truyền tin, "Hắn nói sẽ tận lực an bài, đến lúc đó sẽ cho người truyền tin tiến đến, nhưng hiện giờ thân bất do kỷ, cũng không dám bảo đảm sự tình Vương Hải nhất định có thể thành công!"
Sách Lụa nhíu mày: "Chúng ta chờ tin tức của hắn, vạn nhất không xử lý tốt, sợ là sẽ phải ngồi chờ chết!"
Trình Vương hung hăng ném thư ở trên bàn.
Sách Lụa nhìn thư trên bàn, đột nhiên chú ý tới cái gì, lập tức lại mở thư ra.
"Làm sao vậy?" Trình Vương hỏi.
Sách Lụa thấp giọng nói: "Vương gia, đây là loại giấy chỉ có ở Thủ Nhĩ, thuộc hạ đã xem qua năm chỗ săn thú, không có chỗ nào đi ngang qua Thủ Nhĩ hoặc là ở Thủ Nhĩ, Hoàng Thượng vì sao lại đi Thủ Nhĩ!"
Trình Vương sửng sốt: "Thủ Nhĩ?"
Sách Lụa gật đầu: "Không sai, thuộc hạ nhận ra loại giấy này, trước kia thuộc hạ có người bạn cùng trường ở Thủ Nhĩ."
Trình Vương đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Thủ Nhĩ có một cái hành cung!"