Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 104 - Chương 104. Bệnh Loét Mũi 2

Chương 104. Bệnh loét mũi 2 Chương 104. Bệnh loét mũi 2

Ngưu đại bá vừa nghe có 50 văn tiền, đây chính là thu vào của hai ngày đánh xe, lập tức vô cùng cao hứng đáp lời, mang theo Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý vào chợ trâu ngựa.

Chợ trâu ngựa mùi thật nồng, Tống Đoàn Viên có chút không chịu nổi, đành phải dùng khăn che kín mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt thon dài, hàng lông mi nhấp nháy nhấp nháy, khá xinh đẹp.

Ngưu đại bá dạo qua một vòng, ngừng ở trước một cửa hàng, dùng tay sờ sờ răng trâu, lại nhìn mông, cẩn thận vỗ vỗ.

“Vừa thấy liền biết vị đại ca này chính là người thạo nghề, đây chính là trâu nhà ta nuôi, gặp việc khó mới đành phải bán đi, năm lượng bạc, như thế nào?” Người bán trâu chạy nhanh tiến lên lôi kéo làm quen, nói.

“Trâu không tồi, nhưng quá gầy, đoạn thời gian gần đây không chăm sóc nó tốt đi?” Ngưu đại bá nói, mặc cả, “Giảm 500 văn đi!”

Có Ngưu đại bá mặc cả, Tống Đoàn Viên cũng tương đối yên tâm, liền xoay người nhìn khắp nơi một chút, lại đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Là Kỷ Trường An!

Kỷ Trường An đang mang theo gã sai vặt của hắn nhìn một con ngựa, thân hình con ngựa kia cao lớn uy vũ, vừa thấy chính là ngựa tốt, nhưng……

Tống Đoàn Viên cẩn thận nhìn thoáng qua, trong mũi của con ngựa kia chảy ra mủ màu vàng xám, nàng chạy nhanh tiến lên ở bên cạnh nhìn một cái, con ngựa kia bị xoang mũi, niêm mạc quả thực đã thối nát, loại bệnh này ở ngựa gọi là bệnh loét mũi, là do một loại vi khuẩn que gây ra, lừa, ngựa, động vật cùng loại mà tiếp xúc gần sẽ bị lây bệnh, người cũng có thể cảm nhiễm, thập phần khó trị, ở hiện đại, một khi phát hiện loại chứng bệnh này, đều phải giết chết ngựa, không có biện pháp tốt hơn.

Kỷ Trường An tựa hồ rất thích con ngựa kia, vươn tay tới muốn vuốt ve bờm ngựa, con ngựa kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cái mũi tiến đến gần lòng bàn tay Kỷ Trường An.

“Đừng!” Tống Đoàn Viên vội vàng vươn tay tới, bắt lấy tay Kỷ Trường An, kéo hắn lùi về phía sau hai bước.

Kỷ Trường An sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy nữ nhân đang giữ chặt hắn ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Tống Đoàn Viên, hắn liền hơi hơi ngẩn ra, sau đó tay lại chậm rãi rũ xuống.

“Làm sao vậy?” Kỷ Trường An rũ mắt, ôn nhu hỏi.

Tống Đoàn Viên chỉ chỉ mũi của con ngựa kia nói: “Con ngựa này bị bệnh, là bệnh loét mũi có thể truyền nhiễm, chẳng những có thể lây cho gia súc, mà người cũng có thể bị lây bệnh, hơn nữa trước mắt không có dược đặc hiệu, ngươi vẫn nên cách xa một ít!”

Tống Đoàn Viên vừa nói vậy, chủ quán bán ngựa liền không vui, hắn hung thần ác sát hướng tới Tống Đoàn Viên hô lên: “Ngươi là một nữ nhân thì biết gì về trâu ngựa? Con ngựa này của ta chính là bảo mã hãn huyết hiếm thấy, một ngày có thể đi nghìn dặm, ngươi bằng gì nói đây là ngựa bệnh, còn lây bệnh cho người?”

Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: “Ta tuy rằng không hiểu trâu ngựa, nhưng loại chứng bệnh này ta đã gặp qua, sẽ không nhìn sai!”

Tống Đoàn Viên đã từng nhìn thấy chứng bệnh này trong một quyển sách ghi các bệnh nan y tạp chứng có truyền nhiễm, trong đó có một loại chính là bệnh loét mũi, người bị nhiễm làn da sẽ có đốm đỏ, có thể xuất hiện hạch bạch huyết, ho khan, phổi xuất hiện âm thanh đục, hô hấp khó khăn, lỗ mũi chảy ra huyết thanh.

Vừa rồi lúc người bán ngựa tiến lên, Tống Đoàn Viên rõ ràng đã nhìn thấy trên mũi của hắn có điểm màu đen, hơn nữa khi nói chuyện còn giọng mũi nghiêm trọng, hai cánh mũi chảy ra huyết thanh màu đỏ, vừa thấy liền biết là đã bị ngựa lây bệnh loét mũi.

“Ngựa này ngươi mua từ đâu tới?” Lúc này, một vị nam tử cao lớn từ trong chợ trâu ngựa đi tới, mới hơn ba mươi tuổi, nuôi râu quai nón, tiến lên lạnh lùng hỏi người bán ngựa kia.

Người bán ngựa vội nói: “Lận ca, đây là ngựa chính ta nuôi, thật sự không nhiễm bệnh, huynh đừng nghe phụ nhân này nói bừa!”

Người bán ngựa nóng nảy, tiến lên định đẩy Tống Đoàn Viên một cái.

Bình Luận (0)
Comment