Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, vươn tay tới chắn một chút, chặn lại người bán ngựa, thuận thế ôm Tống Đoàn Viên vào trong lòng ngực.
Kỷ Trường An đỡ lấy Tống Đoàn Viên, trầm giọng nói với người bán ngựa: “Ngươi thật là to gan!”
Người bán ngựa đang sửng sốt, liền thấy Lận ca tiến lên, một chân đá người bán ngựa ngã xuống mặt đất.
“Thẩm Lận, đi điều tra lai lịch của người này!” Kỷ Trường An nói, “Mặt khác, tạm thời giam giữ toàn bộ trâu ngựa ở chợ!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, chợ trâu ngựa cũng là của Kỷ Trường An? Vậy hôm nay không phải là nàng đã đập chiêu bài của hắn sao?
Tống Đoàn Viên lôi kéo Tống Phúc Quý vẫn còn đang ở bên cạnh sững sờ, vội vàng rời đi.
Người tên là Thẩm Lận kia tiến lên, ngăn nàng lại: “Ngươi nhận thức loại bệnh này, biết khám bệnh đúng không?”
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay: “Sẽ không, sẽ không, ta chỉ là đã từng gặp qua loại bệnh này ở nông thôn, nơi nào sẽ biết khám!”
Thẩm Lận nhìn chằm chằm vào mắt Tống Đoàn Viên, rõ ràng đã nhìn ra nàng đang nói dối.
“Hôm nay ngươi huỷ hoại việc làm ăn của ta, nếu không khám ra loại bệnh này, sợ là không đi được!” Thẩm Lận trầm giọng nói.
Thẩm Lận nói xong, thân hình cao to chắn trước mặt Tống Đoàn Viên.
“Ai nha, nương Phúc Quý, sao ngươi lại đắc tội Lận ca!” Lúc này Ngưu đại bá cũng đã tiến lên, hắn trước đó chỉ lo mặc cả giá với người bán trâu cũng không biết bên này đã xảy ra sự tình gì, nghe nói không bán trâu, sau đó mới tiến đến tìm Tống Đoàn Viên, vừa lúc nhìn thấy Lận ca quản lý chợ trâu ngựa hung thần ác sát đứng ở trước mặt Tống Đoàn Viên.
“Lận ca, đây là Tống đại nương trong thôn chúng ta, là một phụ nhân ở nông thôn, cái gì cũng không hiểu, hôm nay chỉ muốn đến mua trâu, ngài xem, rốt cuộc sao lại đắc tội với ngài?” Ngưu đại bá nói xong, lại đè thấp âm thanh nói với Tống Đoàn Viên, “Đây chính là Lận ca, quản lý toàn bộ chợ trâu ngựa ở thị trấn, nếu ngươi đắc tội hắn, sợ là một bước khó đi!”
Tống Đoàn Viên thở dài, vừa rồi nàng chỉ có ý tốt, sợ Kỷ Trường An bị lây bệnh loét mũi, mới có thể không nhịn được hô một tiếng, ai biết sẽ gặp phải phiền toái lớn như vậy.
“Ngươi nghe thấy chưa? Lựa chọn như thế nào chính ngươi nhìn mà làm đi!” Lận ca trầm giọng nói.
Tống Phúc Quý ngẩn ra, vội vàng che ở trước mặt Tống Đoàn Viên, “Nương, nương đừng sợ!”
Lận ca ngẩn ra, liếc mắt đánh giá Tống Đoàn Viên một cái.
Trên mặt Tống Đoàn Viên che khăn, dáng người đẫy đà, nhìn thực trẻ tuổi, sao lại có một đứa con trai lớn như vậy?
Tống Đoàn Viên kéo kéo Phúc Quý để hắn lui về phía sau, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn Thẩm Lận nói, “Ta thật sự không có nắm chắc, ta chỉ có thể thử xem!”
Thẩm Lận quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Thẩm Lận nói: “Vậy thử xem đi!”
Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý bị đưa tới trong sân chợ trâu ngựa.
Người bán ngựa và con ngựa bị bệnh bị nhốt ở phòng riêng, người khác bị nhốt ở trong phòng khác.
Trị liệu bệnh loét mũi này căn bản không có biện pháp tốt, chỉ có thể cắt bỏ.
Mũi của ngựa có thể cắt bỏ, nhưng mũi của người……
Tống Đoàn Viên thở dài, chỉ có thể thử lau vết đen một chút, lại dùng dược thanh nhiệt giải độc……
Ngay lúc Tống Đoàn Viên tính toán đi trị liệu, đột nhiên bị một người kéo lấy cánh tay.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, đối thượng với đôi mắt của Kỷ Trường An.
“Làm gì?” Tống Đoàn Viên tức giận.
Nếu nàng không phải có ý tốt, cũng sẽ không trêu chọc tới phiền toái lớn này!
“Ngươi nói loại bệnh này sẽ lây?” Kỷ Trường An hỏi.
“Đúng, hơn nữa còn lây rất lợi hại!” Tống Đoàn Viên nhíu mày, “Vừa rồi ta là sợ ngươi đụng tới, ta mới hô lên một tiếng, sớm biết vậy, hừ, ta đã mặc kệ ngươi!”