Kỷ Trường An do dự một chút, ngoái đầu lại phân phó Đại Sơn, “Đại Sơn, chôn toàn bộ trâu ngựa ở chợ hôm nay, về phần người, tất cả đều cách ly riêng biệt, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo!”
Đại Sơn sửng sốt một chút, “Hôm nay ở chợ có nhiều trâu ngựa như vậy, sẽ tổn thất rất nhiều bạc!”
Kỷ Trường An thấp giọng nói: “Dựa theo ta phân phó mà làm đi!”
Đại Sơn chạy nhanh đáp lời.
Kỷ Trường An túm tay Tống Đoàn Viên đi ra phía ngoài.
“Làm gì vậy?” Tống Đoàn Viên khó hiểu nhìn hắn, trong chốc lát muốn nàng trị, trong chốc lát lại không cần nàng trị, nam nhân này phát điên cái gì vậy?
“Nương!” Tống Phúc Quý vội vàng đuổi theo.
Nghe một tiếng “Nương” kia, Kỷ Trường An sau đó mới buông cánh tay Tống Đoàn Viên ra.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tống Phúc Quý ngẩng đầu lên, cố ý hung tợn nhìn chằm chằm Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi đi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, đi, buông tha nàng đơn giản như vậy?
Kỷ Trường An còn muốn nói cái gì, Tống Đoàn Viên đã cầm cánh tay Tống Phúc Quý chạy nhanh rời đi.
Ra khỏi chợ trâu ngựa, Tống Đoàn Viên thở hổn hển, sau đó mới gỡ khăn che mặt xuống, lại lo lắng quay ra hỏi Tống Phúc Quý: “Vừa rồi con có chạm vào mũi con trâu, con ngựa nào không?”
Tống Phúc Quý vội vàng lắc đầu.
“Thông qua hô hấp cũng dễ dàng bị nhiễm, không được, nương phải đi Bình Thản Đường mua chút dược cho con uống phòng ngừa, đúng rồi, con đi rửa tay trước đi, nhất định phải rửa hai lần, rửa thật sạch sẽ!” Tống Đoàn Viên lôi kéo Tống Phúc Quý vội vàng đi, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi đến tòa nhà nàng vừa mới mua.
“Nương, đây là nhà ai?” Tống Phúc Quý nhìn thấy Tống Đoàn Viên từ trong ống tay áo lấy chìa khóa ra mở cửa, không nhịn được hỏi.
“Tòa nhà này là ta thuê!” Tống Đoàn Viên nói, sợ Tống Phúc Quý đối với việc tự dưng có nhiều bạc như vậy sinh ra nghi ngờ, “Vốn định chờ con ở hiệu thuốc học được không sai biệt lắm, xây hai căn phòng nhỏ làm cửa hàng!”
Tống Phúc Quý đi dạo một vòng ở trong sân, trên mặt tất cả đều là kinh hỉ, nhưng lại không nhịn được lo lắng, “Nương, con còn chưa có bắt đầu đi học đâu, thuê tòa nhà này có hơi sớm, không phải lãng phí tiền bạc sao!”
“Không sớm, về sau cũng thường tới thị trấn, nếu không thể quay về, nơi này cũng coi như là địa phương đặt chân!” Tống Đoàn Viên múc nước cho Tống Phúc Quý rửa tay, “Con nhìn xem, hôm nay không phải đã dùng tới sao?”
Tống Phúc Quý một bên rửa sạch tay một bên gật đầu.
Tống Đoàn Viên không xác định nàng và Tống Phúc Quý có bị lây bệnh hay không, bởi vậy cũng không nghĩ đi về nhà, rốt cuộc Vương Ngọc Lan và mấy đứa cháu trong nhà hiện tại sức chống cự đều thấp.
Tống Đoàn Viên trước đó đã mua một chút đồ dùng sinh hoạt cơ bản đặt ở trong tòa nhà này, hiện giờ đúng lúc dùng tới.
Tống Đoàn Viên thu thập tòa nhà một chút, chuẩn bị ở lại trong căn nhà này hai ngày, nếu thuận lợi, ngày cháu gái đầy tháng sẽ trở về.
Ngủ đến nửa đêm, bên ngoài nhà liền có động tĩnh, Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, oán trách trong thành còn ầm ĩ hơn so với ở nông thôn.
Ầm ĩ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên đập trứng gà vào bột mì, thả vào trong nồi nước, nấu mì ăn.
Hai người đang ăn sáng, liền nghe thấy cửa bị người ta đập vang lên thùng thùng.
“Nương, sáng sớm ai đã gõ cửa vậy?” Tống Phúc Quý hỏi.
Tống Đoàn Viên cũng thấy kỳ quái, bọn họ chỉ ở nơi này một ngày, chẳng lẽ là Tống Phúc Tin hôm qua nhận được tin của Ngưu đại bá, nên tìm tới?
Tống Đoàn Viên tiến ra mở cửa.
Đại Sơn đứng ngoài cửa, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: “Tống đại nương, đại nương không phải biết trị bệnh loét mũi sao? Mau đi xem công tử nhà ta một chút đi, công tử nhà ta bị bệnh loét mũi!”