"Bổn vương cũng không có muốn nhìn mặt ngươi!" Thiết Diện Vương trầm giọng nói.
"Nhưng ta muốn cho ngài xem mặt ta!" Kỷ Trường An đứng ở trước mặt Thiết Diện Vương, "Ta cũng muốn nhìn mặt ngài!"
Hai người đứng giằng co.
Tống Đoàn Viên nhìn hai người, sâu kín thở dài.
Nếu Thiết Diện Vương thật là Kỷ Mặc Thiên, Tống Đoàn Viên cũng không xác định trong lòng Kỷ Trường An sẽ như thế nào, rốt cuộc hai mươi mấy năm qua, Kỷ Trường An vẫn luôn cho rằng Kỷ Mặc Thiên đã chết, vì thế vẫn luôn hận mẫu thân của chính mình, vẫn luôn không có đi gặp Thái Bình công chúa.
Nếu Kỷ Mặc Thiên còn sống……
Thiết Diện Vương do dự một chút, cởi mặt nạ trên mặt xuống.
Sau mặt nạ, là một gương mặt anh tuấn, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn nho nhã, anh tuấn, trí tuệ, hắn nhìn Kỷ Trường An, khóe môi hơi hơi mấp máy, thần sắc có chút rung động.
"Thập Nhất……" Thiết Diện Vương gọi tên Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nhìn chằm chằm mặt Thiết Diện Vương, không nhịn được cười lạnh: "Kỷ quốc công, đã lâu không gặp!"
Hóa ra Thiết Diện Vương chính là Kỷ Mặc Thiên!
Thiết Diện Vương nghe xưng hô của Kỷ Trường An đối với hắn, hắn cười chua xót: "Con hao hết tâm tư muốn nhìn thấy ta, còn không phải là phải vì nhận ta sao? Vì sao không chịu gọi ta một tiếng phụ thân?"
Kỷ Trường An cười lạnh: "Vậy còn ngài? Ngài trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh ta, lại là vì sao?"
Kỷ Mặc Thiên do dự một chút: "Có rất nhiều sự tình vô pháp nói rõ, nhưng……"
Kỷ Mặc Thiên vươn tay tới, vuốt ve mặt Kỷ Trường An: "Nhưng ta thấy con, thật sự rất cao hứng, ta vẫn luôn chờ cơ hội này, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ đợi được!"
Kỷ Trường An nhíu mày: "Ngài muốn gặp ta, có thể đến Thiên Thành tìm ta! Nhiều năm như vậy, ngài giả chết lừa gạt nhiều người, nhưng vì sao lại lừa cả con trai của chính mình?"
Kỷ Mặc Thiên cười chua xót: "Thập Nhất, ta là do nương con dùng mệnh bảo hộ, nếu ta còn sống, Thiên Cơ hoàng đế sẽ bỏ qua cho nương con và con sao? Ta không thể lộ diện, ta chỉ có thể đeo mặt nạ, vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời!"
Kỷ Trường An sửng sốt: "Ý của ngài là, mẫu thân vẫn luôn biết ngài còn sống?"
Kỷ Mặc Thiên gật đầu: "Năm đó, kiếm kia của nương con đã tránh đi chỗ yếu hại của ta, hơn nữa còn cho ta uống dược giả chết, ta được đưa đến Trấn Lộc Cộc, khi ta tỉnh lại, ta mới biết được an bài của nương con!"
Kỷ Mặc Thiên thống khổ: "Nương con không có giết ta, nhưng việc nàng làm nội ứng, huỷ hoại Thanh quốc là sự thật, con bảo ta nên tự xử như thế nào? Cho nên, từ sau lúc kia, ta đã mai danh ẩn tích, vẫn luôn lấy thân phận Thiết Diện Vương sinh hoạt ở chỗ này! Ta đã nghĩ tới vô số lần muốn đi gặp con, nhưng ta không thể đi gặp con!"
Khi Kỷ Mặc Thiên nói Thái Bình công chúa là nội ứng huỷ hoại Thanh quốc , Kỷ Trường An không nhịn được ngoái đầu liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt cười cười, thấp giọng nói: "Hai phụ tử ôn chuyện đi, ta đi ra ngoài trước!"
Tống Đoàn Viên xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Mặc Thiên tựa hồ sau đó mới chú ý tới sự tồn tại của Tống Đoàn Viên, ánh mắt hắn tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Đứa trẻ kia là ai? Không thể để nàng tiết lộ tin tức ta còn sống đi ra ngoài!"
Kỷ Trường An ngăn Kỷ Mặc Thiên lại: "Nàng chính là Thanh Nguyên!"
Kỷ Mặc Thiên sửng sốt, ánh mắt co rụt: "Con nói cái gì?"
"Thanh Nguyên công chúa, chẳng lẽ cha đã quên mất sao?" Kỷ Trường An thấp giọng nói.
Kỷ Mặc Thiên khiếp sợ: "Nàng thật sự còn sống?"
Kỷ Trường An nhìn Kỷ Mặc Thiên: "Xem ra cha cũng được đến tin tức này!"
Kỷ Mặc Thiên gật đầu: "Khoảng thời gian trước, là tin tức truyền ra từ Thiên Thành bên kia, nói là còn có hoàng tộc Thanh quốc tồn tại, nhưng ta biết, cô nhi hoàng tộc, cũng chỉ có Thanh Nguyên công chúa, năm đó Thanh Nguyên công chúa chết ở trong hoàng cung, ta đã tận mắt nhìn thấy thi thể, sao có thể……"