Kỷ Trường An thở dài một hơi: "Thanh Nguyên còn sống, là Lam Lẫm cứu nàng, chỉ là nàng cũng mất đi ký ức trước kia, hiện tại thân phận của nàng chỉ là người thường!"
"Người thường?" Kỷ Mặc Thiên nhíu mày, "Y thuật và kỹ thuật bào chế dược của nàng không tồi, hơn nữa còn là đồ đệ của Chu Cảnh Thiên!"
Kỷ Trường An gật đầu: "Nàng chẳng những là đồ đệ của Chu Cảnh Thiên, còn là đệ tử của Hách thần y, nhưng trước khi bọn họ thu Tống Đoàn Viên làm đồ đệ đều không biết thân phận của Tống Đoàn Viên!"
"Con và nàng……" Kỷ Mặc Thiên hỏi.
"Con sẽ cưới nàng!" Kỷ Trường An chém đinh chặt sắt nói, "Thê tử của con chỉ có thể là nàng!"
"Các con còn chưa có thành thân sao? Nhưng nàng rõ ràng đang búi tóc phu nhân……" Kỷ Mặc Thiên sửng sốt.
Kỷ Trường An không nghĩ nhắc lại sự tình trước kia của Tống Đoàn Viên, chỉ nói: "Cha, cha có biết Thanh Hoàng Hậu những năm đó cũng chưa chết, mà là bị Thiên Cơ hoàng đế đưa tới biệt uyển ở Thủ Nhĩ không?"
Kỷ Mặc Thiên sửng sốt: "Con nói cái gì?"
Kỷ Trường An kể lại sự tình đã phát hiện ở Thủ Nhĩ, còn nói thêm: "Nếu không phải Thanh Hoàng Hậu lưu lại di ngôn, con sẽ không tìm tới nơi này, càng không biết cha còn sống!"
Kỷ Mặc Thiên nắm chặt ngón tay: "Hóa ra Thanh Hoàng Hậu vẫn luôn biết ta còn sống, cũng vẫn luôn biết ta ở Trấn Lộc Cộc, đáng tiếc nàng bị nhốt ở biệt uyển, không thể liên lạc được với ta…… Thiên Cơ hoàng đế này đã từng đóng giả thương nhân ẩn núp ở Thanh thành, gặp qua Thanh Hoàng Hậu, lại không nghĩ rằng hắn lòng muông dạ thú, thế nhưng……"
Kỷ Mặc Thiên đầy mặt oán giận.
"Hóa ra Thiên Cơ hoàng đế trước kia đã từng gặp qua Thanh Hoàng Hậu!" Kỷ Trường An sửng sốt, "Nói như vậy, Thiên Cơ hoàng đế vẫn luôn mơ ước Thanh Hoàng Hậu?"
"Năm đó ta và Thanh Hoàng Hậu tình như tỷ đệ, cùng nhau gặp Thiên Cơ hoàng đế và mẫu thân con, nhưng lúc ấy, Thiên Cơ hoàng đế chỉ là một tên tiểu tử, trong mắt ta lúc ấy chỉ có nương con, thật sự không chú ý tới Thiên Cơ hoàng đế có lòng muông dạ thú với Thanh Hoàng Hậu." Kỷ Mặc Thiên đầy mặt bi thống, "Ta bị nương con lừa, tin lầm nàng, đánh mất Thanh thành, Thanh Hoàng Hậu mới có thể rơi xuống trong tay tên tiểu nhân gian trá này, nhận hết khuất nhục……"
Kỷ Mặc Thiên khuất nhục.
Tuy rằng Thái Bình công chúa không có giết Kỷ Mặc Thiên, nhưng mấy năm nay, Kỷ Mặc Thiên vẫn luôn hận Thái Bình công chúa.
Nếu không có Thái Bình công chúa, có lẽ Thanh quốc sẽ không diệt vong!
Kỷ Mặc Thiên nghĩ đến đây, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi lời nói của chúng ta, sợ là Thanh Nguyên công chúa đã nghe được, vạn nhất nàng trách con thì làm sao?"
Kỷ Trường An không thể giải thích cùng Kỷ Mặc Thiên sự tình Tống Đoàn Viên không phải Thanh Nguyên, chỉ đành nói: "Chuyện này kỳ thật nàng đã biết ngay từ đầu."
"Nàng không trách Kỷ gia chúng ta sao?" Ánh mắt Kỷ Mặc Thiên run rẩy.
Kỷ Trường An tiến lên nắm lấy tay Kỷ Mặc Thiên, thấp giọng nói: "Cha, mặc kệ nàng có trách hay không, đều là Kỷ gia chúng ta thực xin lỗi nàng! 20 năm qua, nàng bị bắt gả cho một tú tài nghèo kiết hủ lậu ở sơn thôn, trải qua những ngày sống không bằng chết, còn sinh năm đứa trẻ, bất hạnh của nàng đều là do chúng ta tạo thành!"
Kỷ Mặc Thiên sửng sốt: "Nàng sống bi thảm như thế sao?"
Kỷ Trường An gật đầu: "Cho nên con muốn cưới nàng, nhất định phải cho nàng được sống hạnh phúc!"
Kỷ Mặc Thiên thấp giọng hỏi: "Vậy chồng trước của nàng đâu?"
"Đã chết!" Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Kỷ Mặc Thiên do dự một chút: "Không phải là con giết chứ?"
Kỷ Trường An trừng mắt: "Cha, cha nghĩ cái gì vậy?"
Kỷ Mặc Thiên chạy nhanh xin tha: "Là ta suy nghĩ nhiều, ta suy nghĩ nhiều!"
Trải qua trêu chọc này, không khí bi thương ngưng trọng liền được giải thoát!