Tống Đoàn Viên ở phòng khách đợi nửa ngày, sau đó mới thấy Đại Sơn tiến đến mời nàng.
Tống Đoàn Viên tới trong đại sảnh, liền thấy Kỷ Trường An và Kỷ Mặc Thiên đang uống trà.
Kỷ Mặc Thiên nhìn thấy Tống Đoàn Viên, chạy nhanh tiến lên hành lễ: "Bái kiến công chúa!"
Tống Đoàn Viên nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An vội nói: "Ta đã báo cáo thân phận của ngươi với cha!"
Tống Đoàn Viên nhìn về phía Kỷ Mặc Thiên: "Ngài thật là phụ thân của Kỷ Trường An?"
Kỷ Mặc Thiên gật đầu: "Công chúa không nhớ ta sao? Khi công chúa còn nhỏ, ta đã từng gặp công chúa!"
Tống Đoàn Viên lắc đầu.
"Cha, con không phải đã nói rồi sao, Viên Viên đã không còn nhớ rõ sự tình trước kia!" Kỷ Trường An vội nói.
Tống Đoàn Viên nghe Kỷ Trường An gọi nàng là “Viên Viên”, không nhịn được có chút xấu hổ.
"Chuyện giữa ta và ngươi, ta cũng đã nói cho phụ thân rồi!" Kỷ Trường An tiến lên nắm lấy tay Tống Đoàn Viên, "Cha ta không phản đối!"
Trên mặt Kỷ Trường An mang theo tươi cười, còn có một chút vui mừng.
"Công chúa, Thiết Diện Quân nguyện ý để cho công chúa điều khiển!" Kỷ Mặc Thiên hướng về Tống Đoàn Viên lại lần nữa hành lễ.
Tống Đoàn Viên nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nói: "Cha, việc này trước không nóng nảy, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được Trình Sơn Nam, trong tay người này nắm giữ chứng cứ Trình Vương gom tiền chiêu binh mãi mã, tìm được hắn, sẽ có thể lật đổ được Trình Vương!"
Kỷ Mặc Thiên nói: "Chỉ cần con xác định người ở Trấn Lộc Cộc, ta nhất định có thể giúp con tìm được!"
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Trên đường trở về, Kỷ Trường An nắm lấy tay Tống Đoàn Viên: "Ta đã nhiều ngày không có xuất hiện, ngươi có phải đã lo lắng hay không?"
Tống Đoàn Viên nhìn hắn: "Ngươi không xuất hiện, là vì sợ phụ thân ngươi nắm giữ được hành tung của ngươi?"
Kỷ Trường An gật đầu: "Nếu cha muốn tránh ta, ta tự nhiên không thể cho cha biết ta đã tới, cho nên mấy ngày nay ta vẫn luôn lấy thân phận Dạ Phách để hành động. Kỳ thật nơi Trình Sơn Nam ẩn núp ta đã điều tra đến không sai biệt lắm, ta chỉ là muốn xác nhận Thiết Diện Vương có phải phụ thân hay không mà thôi!"
"Ngươi không phải nói nương ngươi đã giết phụ thân ngươi sao? Vì sao còn sống?" Tống Đoàn Viên vẫn có chút nghi hoặc.
Kỷ Trường An thấp giọng nói: "Năm đó mẫu thân ta vì giấu diếm Thiên Cơ hoàng đế, tuy rằng đâm kiếm vào thân thể cha ta, nhưng không có đâm trúng chỗ yếu hại, hơn nữa có Chu Cảnh Thiên hỗ trợ, cha ta liền vẫn luôn ở núi Lộc Cộc. Thanh Hoàng Hậu hẳn là đã biết chuyện này, cho nên mới lưu lại di ngôn, cũng coi như là ông trời có mắt, để ngươi ở sau nhiều năm như vậy phát hiện ra di ngôn kia!"
Kỷ Trường An nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Tống Đoàn Viên: "Cha mẹ ta đích xác vẫn là đầu sỏ gây tội dẫn tới Thanh quốc bị diệt vong, ngươi nói xem, Thanh Nguyên công chúa có trách ta hay không?"
Tống Đoàn Viên cười cười: "Nàng có trách ngươi hay không ta không biết, nhưng ta không phải Thanh Nguyên!"
Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên vào trong lòng ngực: "Chỉ mong nàng sẽ không trách ta!"
Ngày thứ hai, Kỷ Mặc Thiên liền có tin tức của Trình Sơn Nam, Kỷ Trường An cũng liền theo Kỷ Mặc Thiên đi bắt Trình Sơn Nam, Tống Đoàn Viên tạm thời ở lại trạm dịch.
Một ngày này, có người tới trạm dịch tìm Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên đi ra cửa, liền thấy Vương Lâu, Vương dược sư.
Vương dược sư cả người là vết thương, trong tay gắt gao ôm một cái tay nải, vừa thấy Tống Đoàn Viên, còn chưa có nói gì đã té xỉu trên mặt đất.
Tống Đoàn Viên vội vàng sai Đại Sơn đỡ người đi vào.
Đại Sơn đỡ Vương Lâu rời đi, bên ngoài trạm dịch có mấy thân ảnh chợt lóe qua, trong tay cầm chủy thủ chói lọi.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, xem ra tuyết liên vương trong tay Vương Lâu đã khiến cho rất nhiều người mơ ước!