Thu Thu đã không nghĩ nói chuyện nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên: "Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta muốn ngươi thống khổ!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, khó hiểu ý tứ của Thu Thu.
Chờ Tống Đoàn Viên tỉnh lại, thân mình nàng dựa vào trên vách tường ngõ nhỏ.
Tống Đoàn Viên nhìn quanh bốn phía, phảng phất giống như đã làm một giấc mộng.
Kỷ Trường An từ đầu ngõ chạy tới.
Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An nôn nóng, chạy nhanh đứng dậy.
"Ngươi không sao chứ?" Kỷ Trường An tiến lên nắm lấy tay Tống Đoàn Viên, vội vàng hỏi.
Tống Đoàn Viên lắc đầu, sờ sờ trên người, cũng không có miệng vết thương.
"Ngươi có biết tướng quân Oai Hùng không?" Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
Kỷ Trường An gật gật đầu, nhìn xung quanh, "Chúng ta đi về trước lại nói!"
Chân Tống Đoàn Viên có chút mềm.
Kỷ Trường An khom lưng, một tay ôm Tống Đoàn Viên ở trong lòng ngực, nhanh chóng ra khỏi ngõ nhỏ.
Tiến vào trạm dịch, đặt Tống Đoàn Viên ở trên giường, sau khi xác định trên người Tống Đoàn Viên không có vết thương, Kỷ Trường An mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vì sao ngươi lại hỏi tới tướng quân Oai Hùng? Ngươi nhìn thấy hắn sao?" Kỷ Trường An hỏi.
"Không phải tướng quân Oai Hùng, là một nữ nhân, xem tuổi cũng không giống như là con gái tướng quân Oai Hùng, ta phỏng đoán có thể là phu nhân của tướng quân Oai Hùng!" Tống Đoàn Viên nói.
Sắc mặt Kỷ Trường An càng thêm khó coi.
Năm đó tướng quân Oai Hùng thật sự đã hy sinh, ở trước khi hắn hy sinh, đã tự mình giết Lâm Bích Vu thay thế cho công chúa Thanh Nguyên, mà nghe đồn phu nhân Oai Hùng bị đạo sĩ áo xám kia giết chết, nếu phu nhân Oai Hùng còn sống……
Trong lòng Kỷ Trường An dần dần bất an lên.
"Nàng nói với ngươi những gì?" Kỷ Trường An hỏi.
"Nàng gọi ta là công chúa, còn nói quân muốn thần chết thần không thể không chết, nhưng ta từ đầu tới đuôi đều giả bộ hồ đồ, không có thừa nhận ta chính là công chúa Thanh Nguyên!" Tống Đoàn Viên nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ: "Ngươi nói người sau lưng Vương Lâu, có thể nào chính là vị phu nhân Oai Hùng này hay không?"
Kỷ Trường An gật đầu: "Rất có khả năng!"
Tống Đoàn Viên do dự một chút, không biết có nên kể sự tình phu nhân Oai Hùng thao túng việc xuyên qua cho Kỷ Trường An hay không.
Đạo sĩ áo xám kia nói còn có tạ thế, nói cách khác, một đời này, nàng và Kỷ Trường An vẫn có vận mệnh như vậy, Kỷ Trường An nếu biết có thương tâm hay không?
Tống Đoàn Viên quyết định đợi qua một đoạn thời gian nữa mới nói cho Kỷ Trường An.
"Nàng bắt được ngươi, cũng chỉ là muốn ngươi thừa nhận thân phận công chúa?" Kỷ Trường An cảm thấy việc này tựa hồ không có đơn giản như vậy.
"Chỉ có như vậy!" Tống Đoàn Viên cúi đầu, tránh né đôi mắt Kỷ Trường An, nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên tiến lên nắm lấy tay Kỷ Trường An, đem tay hắn ôm lấy eo thon chính mình, "Trường An, khi bị người kia bắt đi, ta thập phần sợ hãi, thật sự rất nhớ ngươi!"
Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng dựa vào trên vai Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An vội vàng ôm Tống Đoàn Viên vào trong ngực, "Ta cũng sợ hãi, ta thật sự sợ nàng sẽ gây thương tổn cho ngươi…… Về sau ngươi đừng đi ra ngoài một mình!"
Tống Đoàn Viên không muốn nghe hắn lải nhải quan tâm, ngẩng đầu, nâng đôi môi hồng nhạt lên, hôn lên môi nam nhân.
Những lời dong dài của Kỷ Trường An đều bị bao phủ ở trong miệng nữ nhân.
Kỷ Trường An nhắm hai mắt hôn lên môi nữ tử, cảm xúc mềm mại, trong lòng cảm thấy thật đầy đủ……
Tống Đoàn Viên thuận thế đẩy Kỷ Trường An xuống giường.