Kỷ Trường An nằm trên giường, chớp đôi mắt nhìn Tống Đoàn Viên ghé vào trước ngực hắn.
"Chúng ta có nên thành thân ở trấn Lộc Cộc hay không?" Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm hỏi.
"Thành thân ở trấn Lộc Cộc?" Kỷ Trường An sửng sốt.
"Đúng vậy!" Tống Đoàn Viên dùng ngón tay vẽ xoắn ốc trên ngực Kỷ Trường An, "Phụ thân ngươi ở chỗ này, cũng coi như là có cha mẹ ở đây, ngươi lại tìm một bà mối tới cầu hôn, cũng coi như hoàn thành tam môi lục sính lễ, chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận thành thân!"
Kỷ Trường An do dự một chút: "Nhưng Tống Phúc Tin bọn họ……"
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn hắn: "Ta có thể không để bụng mấy đứa trẻ bên kia, vậy ngươi có thể không để bụng Thiên Cơ hoàng đế bên kia hay không?"
Trong lòng Kỷ Trường An căng thẳng, lập tức đè Tống Đoàn Viên dưới người: "Ta chỉ là không nghĩ ủy khuất ngươi, ta muốn cưới ngươi dưới sự chứng kiến của nhân thế, mà không phải ở trấn Lộc Cộc xa xôi này!"
Tống Đoàn Viên túm gắt gao vạt áo Kỷ Trường An: "Vậy ngươi đã từng tưởng tượng qua, nếu chúng ta không thể ở bên nhau thì phải làm sao? Ở trong mộng của ta về đời trước, chúng ta không có ở bên nhau……"
Kỷ Trường An biết hôm nay Tống Đoàn Viên thấy phu nhân Oai Hùng kia nên bị kinh hách, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tống Đoàn Viên, "Ác mộng sẽ không tái diễn, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, ta sẽ ở trong tiếng chúc phúc của người trên khắp thiên hạ, nghênh thú ngươi!"
Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng thở dài.
Kỷ Trường An lật thân mình ra một chút, ngã xuống một bên, kéo chăn đắp lên cho Tống Đoàn Viên, "Được rồi, đừng miên man suy nghĩ nữa, ngủ đi, chờ ngươi ngủ thì ta sẽ đi!"
Tống Đoàn Viên nghiêng thân mình tới, nằm ở trong lòng ngực Kỷ Trường An, mắt trông mong mà nhìn Kỷ Trường An: "Ngươi thật sự không suy xét một chút sao? Ngươi đã già rồi, ta cũng dần trở nên già, không cần bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp, lên xe trước lại mua vé bổ sung sau cũng được……"
Tống Đoàn Viên còn chưa có nói xong, đã bị Kỷ Trường An chặn miệng.
"Tiểu yêu tinh, đừng tiếp tục câu dẫn ta nữa!" Kỷ Trường An hôn từ môi đến bên tai nữ nhân, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, thấp giọng nói, "Ta đã nghĩ là sẽ lẳng lặng rời đi!"
Tống Đoàn Viên còn muốn nói thêm, nhưng Kỷ Trường An đã xuống giường, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên thở dài, cổ hủ như vậy sao? Hơn hai mươi năm cuộc đời khát khô của nàng, muốn tẩm bổ một chút mà cũng khó như vậy!
Kỷ Trường An ra khỏi phòng như chạy trốn, bắt lấy Thẩm Lận đang ngủ gà ngủ gật.
"Ai nha!" Thẩm Lận bị hoảng sợ, thấy rõ là Kỷ Trường An, không nhịn được oán giận, "Công tử, tối muộn công tử không đi ngủ, còn làm gì vậy?"
"Bắt được người của Trình Sơn Nam chưa?"
Thẩm Lận ngáp một cái, "Không sai biệt lắm, chuyện này không phải đã giao cho người phía dưới đi làm sao?"
"Tay ngứa, đi thôi!" Kỷ Trường An nói, dẫn đầu đi ra ngoài.
Thẩm Lận dụi dụi mắt, nhìn sắc trời vừa đen vừa lạnh bên ngoài, "Công tử, kỳ thật đều đã an bài tốt, không cần công tử tự thân xuất mã!"
Thẩm Lận còn chưa có nói xong, Kỷ Trường An đã sớm không thấy bóng người.
Thẩm Lận không có biện pháp, chỉ đành nhận mệnh đuổi theo, thuận tiện liếc mắt nhìn phòng Tống Đoàn Viên bên kia một cái, chẳng nhẽ Tống đại phu đuổi công tử ra ngoài sao?
Người có tình cảm mãnh liệt, hiệu suất làm việc cao, không quá nửa buổi tối, thế lực còn sót lại dưới trướng Trình Sơn Nam đều bị Kỷ Trường An tiêu diệt hết.
Thẩm Lận xoa eo, ghé vào giữa sườn núi, nhìn công tử nhà mình dưới chân núi không biết mệt mỏi, không nhịn được thở dài một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên thu thập xong hành lý chuẩn bị xuất phát, liền thấy Kỷ Trường An mang theo Thẩm Lận từ bên ngoài trở về.
"Sớm như vậy đã dậy sao?" Tống Đoàn Viên hỏi, "Sao lại từ bên ngoài tiến vào?"