Không đợi Kỷ Trường An nói chuyện, Thẩm Lận chỉ chỉ đôi mắt không mở ra nổi của chính mình nói: "Không phải dậy sớm, là tối hôm qua một đêm không ngủ!"
Thẩm Lận còn chưa có nói xong, trên chân liền bị ăn đạp.
Thẩm Lận không dám lên tiếng nữa.
"Tối hôm qua có chút sự tình khó giải quyết cần phải xử lý, đã xong rồi, hôm nay chúng ta liền khởi hành!" Kỷ Trường An tiến lên, cười nói.
Tống Đoàn Viên nhìn hắn một thân sương lạnh, thấp giọng nói: "Hay ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi, không vội khởi hành!"
Kỷ Trường An lắc đầu: "Không có việc gì, lên xe ngựa ta lại ngủ là được!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
"Tống dược sư!" Lúc này, cửa trạm dịch có người gọi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn lên, là Tống chưởng quầy, liền biết hắn là vì sự tình nước canh lộc cộc cay rát mà tới, liền bảo Kỷ Trường An đi thay xiêm y trước.
Tống chưởng quầy nhìn xe ngựa trong viện, lại nhìn tay nải trên tay Tống Đoàn Viên, vội vàng hỏi: "Tống dược sư phải đi sao?"
Tống Đoàn Viên gật đầu, từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy, một tờ là khế ước, trong nha môn đã lập hồ sơ, một tờ chính là công thức nấu nước cốt lẩu cay rát.
"Khế ước này sau khi ngươi ký xong, giao cho phủ Thiết Diện Vương là được, phòng thu chi của phủ Thiết Diện Vương sẽ kết toán cổ phần với ngươi!" Tống Đoàn Viên nói.
Tống chưởng quầy chạy nhanh đáp lời, còn nói thêm: "Tống dược sư khi nào sẽ tới đây?"
Tống Đoàn Viên cười cười: "Có duyên phận sẽ trở lại!"
Tống chưởng quầy gật gật đầu, thề son sắt: "Ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, Tống dược sư cứ chờ phát tài là được!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Lúc này Kỷ Trường An đã thay một thân quần áo sạch sẽ thoải mái ra tới.
Tống chưởng quầy cũng liền thức thời mà đứng sang một bên, nhìn Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An vào xe ngựa.
Đại Sơn vội vàng đánh xe ngựa, ra khỏi trạm dịch, một đường chạy về phía cửa thành.
Kỷ Mặc Thiên đứng ở phía trên cửa thành, nhìn xe ngựa càng đi càng xa, đôi mắt sau mặt nạ cũng càng thêm u ám sâu xa.
Chu Cảnh Thiên tiến lên, đứng ở bên cạnh Kỷ Mặc Thiên, nhìn hắn: "Có phải muốn khóc hay không?"
Kỷ Mặc Thiên chuyển mắt hung hăng trừng Chu Cảnh Thiên một cái.
"20 năm mới nhìn thấy con trai, không thể tưởng được nhanh như vậy đã phải tách ra, muốn khóc cũng là bình thường!" Chu Cảnh Thiên tiếc nuối lắc đầu.
"Đa tạ ngươi vẫn luôn thay ta giữ bí mật!" Kỷ Mặc Thiên thấp giọng nói, "Năm đó nếu không có ngươi, ta cũng không sống được!"
Chu Cảnh Thiên thở dài: "Hiện giờ nghĩ đến, ta cũng không có chấp nhất như sư huynh ta!"
Kỷ Mặc Thiên khó hiểu.
"Năm đó, ta vẫn luôn muốn tìm được công chúa Thanh Nguyên để báo thù, nếu không phải do hoàng tộc Thanh quốc, sư huynh ta sẽ không như vậy, sư môn cũng sẽ không bị hủy, nhưng khi thật sự tìm được kẻ thù, ta lại không hạ thủ được!" Chu Cảnh Thiên thở dài, "Nhưng sư huynh ta, hiện giờ vẫn tận hết sức muốn khôi phục Thanh quốc!"
Kỷ Mặc Thiên nhíu mày: "Khôi phục Thanh Quốc, rất khó!"
Chu Cảnh Thiên nhìn xe ngựa đã không còn rõ hình dáng ở đằng xa kia: "Nhưng đứa con này của ngươi tựa hồ đã kiên định con đường phải đi, con đường này, không cần khôi phục Thanh quốc!"
Kỷ Mặc Thiên rũ mi mắt xuống: "Ta không có dưỡng dục hắn, hiện tại hắn có được hết thảy đều là dựa vào chính mình phấn đấu, cho nên ta cũng không có tư cách khuyên hắn!"
Chu Cảnh Thiên gật gật đầu: "Đã hiểu, vậy ngươi sẽ giúp hắn chứ?"
Kỷ Mặc Thiên cười nhẹ: "Hắn là con trai ta, ta không giúp hắn, thì ai giúp?"