Tống Đoàn Viên thở dài, cũng không biết Tống Phúc Truyền sống như thế nào, hẳn là sống sinh hoạt giang hồ mà hắn thích đi!
Tống Đoàn Viên vừa đi vừa suy nghĩ, đã tới trước cửa Tống gia ở Thủ Nhĩ.
Lúc này, trước cửa Tống gia có một đống người, còn có người tặng đồ ở bên trong, trên mấy thứ kia phủ vải đỏ, nhìn thập phần vui mừng.
"Các ngươi mau mang về, chúng ta thật sự không thể thu, nương ta……" Vương Ngọc Lan và Tống Song Hỉ đang ngăn trở, vừa nhấc mắt thấy Tống Đoàn Viên, lập tức hô một tiếng nương.
"Nương, nương đã trở lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tống Song Hỉ vội vàng tiến lên hỏi, "Nương muốn gả cho người ta sao?"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, gả chồng? Nàng nhìn bao lì xì, hòm xiểng, sau đó mới phản ứng lại đây, chẳng lẽ đây là sính lễ?
"Ai đưa tới cho các ngươi?" Tống Đoàn Viên tiến lên, hỏi quản sự kia.
Quản sự kia cười hì hì tiến lên: "Tống đại phu, rốt cuộc ngài cũng đã chịu xuất hiện? Lão gia nhà chúng ta nói không sai, ngài nhất định là muốn lão gia nhà chúng ta đưa sính lễ đến, muốn tam môi lục sính tiến vào Lỗ gia!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, Lỗ Tam?
Tống Đoàn Viên bỗng nhiên nhớ lại lần trước gặp được Lỗ Tam, Lỗ Tam nói muốn cưới nàng, hắn thật sự nghĩ vậy?
"Đưa trở về đi, ta sẽ tự mình đi nói chuyện cùng Lỗ Tam gia nhà các ngươi!" Tống Đoàn Viên vội nói.
"Không được, lão gia nói, nếu Tống đại phu muốn tìm lão gia chúng ta để nói chuyện, vậy cứ đi Lỗ phủ tìm, lão gia chúng ta chờ, nhưng thứ này đã nâng tới, sẽ không thể nâng trở về!" Quản gia nói, chỉ huy người xô đẩy, nâng vào sân Tống gia.
Vương Ngọc Lan mắt trông mong mà nhìn Tống Đoàn Viên, không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Không có việc gì, ta đi rất nhanh sẽ trở lại!" Tống Đoàn Viên nói.
Tống Song Hỉ do dự một chút tiến lên hỏi: "Nương, muốn con đi cùng nương không?"
Tống Đoàn Viên xua xua tay.
Tống Song Hỉ mắt trông mong mà nhìn Tống Đoàn Viên rời đi.
Chờ Tống Đoàn Viên đi rồi, Tống Song Hỉ tiến lên, hướng tới người bên ngoài xem náo nhiệt la lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu còn nhìn ta sẽ móc mắt các ngươi xuống!"
"Nha, tiểu cô nương rất lợi hại!"
"Nhưng không sao, nương nàng sắp làm tiểu thiếp thứ mười ba của Lỗ Tam gia, thân phận của nha đầu này cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, nói không chừng về sau còn trở thành tiểu thư Lỗ gia, tự nhiên tính tình lớn, chúng ta không thể trêu vào, vẫn nên tránh đi!"
"Đi thôi, đi thôi!"
……
Người ngoài cửa lập tức giải tán.
Tống Song Hỉ tức giận đến đỏ cả vành mắt, phịch một tiếng đóng cửa lại, dựa thân mình vào trên cửa, tức giận đến đỏ bừng mặt.
Vương Ngọc Lan kêu Tiếu Tiếu bế em, tiến lên khuyên Tống Song Hỉ: "Nương hiện giờ đã trở lại, nương bản lĩnh lớn, sẽ xử lý được!"
Tống Song Hỉ nâng đôi mắt đỏ lên hỏi: "Đại tẩu, tẩu nói xem, nương sẽ không thật sự gả cho người ta chứ?"
Vương Ngọc Lan vội nói: "Sao có thể! Lỗ Tam gia là người nào, là du côn lưu manh, nương sao sẽ nhìn trúng người như hắn được, nếu nương có gả, cũng phải gả cho……"
Vương Ngọc Lan lập tức ngậm miệng lại, vừa kích động, liền thiếu chút nữa nói sai.
Tống Song Hỉ nhìn nàng hỏi: "Nương phải gả cho ai?"
Vương Ngọc Lan vội nói: "Đây là sự tình của nương, chính nương làm chủ, nương so với chúng ta có bản lĩnh hơn, chủ ý cũng nhiều, chúng ta không cần nhọc lòng!"
Tống Song Hỉ liếc mắt nhìn Vương Ngọc Lan một cái: "Muội biết tẩu muốn nói đến ai, đừng cho là muội cái gì cũng không biết!"
Vương Ngọc Lan chột dạ cười cười: "Muội biết gì?"
Tống Song Hỉ nhíu mày: "Mặc kệ là ai, dù sao, muội thấy là nương đã nổi lên tâm tư tái giá!"