Vương Ngọc Lan thở dài: "Ta vẫn là câu nói kia, nương có chủ ý của chính mình, nương cũng muốn có hạnh phúc, dù sao ta duy trì nương!"
Vành mắt Tống Song Hỉ lập tức đỏ lên: "Nương không phải người đẻ ra tẩu, tẩu đương nhiên nói như vậy, nếu nương tẩu tái giá, tìm cho tẩu một người cha kế, tẩu có nguyện ý không?"
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút, nghĩ đến sự tình Vương thị, trong lòng thở dài: "Sự tình của nương ta đã khi nào muốn ta quản đến? Ta cũng không quản được!"
Tống Song Hỉ nghe xong, cảm thấy Vương Ngọc Lan như đang đánh nàng, không vui lẩm bẩm vài tiếng: "Nếu nương không có bản lĩnh, không nuôi sống nổi mấy đứa con, phải gả cho người, đó là không có biện pháp, hiện giờ đại ca làm kinh doanh, nhị ca làm quan, muội cũng có thể kiếm tiền, nhà chúng ta tuy rằng không giàu có, nhưng lại không phải không có cơm ăn, nương còn trêu chọc những người này tới, làm người ta chọc cột sống chúng ta!"
Vương Ngọc Lan thở dài: "Nương lớn lên đẹp, một chút đều không lộ tuổi, không giống người đã có mấy đứa con, có người thích cũng bình thường. Song Hỉ, ta cảm thấy muội vẫn không cần lo cho nương, lại nói gia đình này cũng không tới phiên muội nói chuyện, đại ca, nhị ca muội cũng chưa nói gì!"
Tống Song Hỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Ngọc Lan một cái, trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Trước kia tính tình của Vương Ngọc Lan mềm mại, Tống Phúc Quý nói gì chính là cái đó, chưa từng có chủ ý của chính mình, hiện giờ lời nói lại kèm chém đinh chặt sắt, tựa hồ thập phần không giống trước kia!
Vương Ngọc Lan nhìn canh giờ, đứng dậy nói: "Nương đã trở lại, ta đi nấu cơm đi, hôm nay nấu thêm vài món thức ăn cho nương!"
Tống Song Hỉ rầu rĩ không nói chuyện, cũng không nói đi hỗ trợ.
Vương Ngọc Lan cũng không thèm để ý, chính mình đi đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Trong lòng Tống Song Hỉ nghẹn khuất, nhìn Tống Tiếu Tiếu ở một bên trêu đùa em bé, không nhịn được tiến lên: "Tiếu Tiếu, cháu nhìn xem, bà nội sắp gả cho người ta, nếu gả cho người ta sẽ không còn thương cháu nữa, lát nữa bà nội trở về, cháu nói với bà nội, không chuẩn bà nội gả chồng!"
Tống Tiếu Tiếu nâng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tống Song Hỉ: "Cô cô không nghĩ gả chồng sao?"
"Gả cho ai? Nam nhân trên thế gian này làm gì có người tốt!" Tống Song Hỉ giọng căm hận nói.
Nàng đêm đó làm ác mộng, tình huống bị Thủy lão nhân tra tấn phảng phất như chân thật, gian nan như vậy, thống khổ như vậy, hiện tại ngoại trừ ba nam nhân nhà nàng, nàng nhìn đến nam nhân khác đều cảm thấy ghê tởm, còn gả cho ai chứ?
Cho nên nàng liền nghĩ không rõ, nương nàng có ăn có uống có thừa tiền, còn là huyện chúa, vì sao lại trêu chọc nam nhân?
Tống Tiếu Tiếu lắc đầu: "Cháu cảm thấy Kỷ công tử không tồi, còn có Thẩm Lận thúc thúc cũng tốt, còn có Nhị thúc, Nhị Nhân thúc……"
Tống Tiếu Tiếu đếm nam nhân mà nàng nhận thức.
Tống Song Hỉ hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, cháu còn chưa bị nam nhân lừa, chờ đến khi cháu trưởng thành, sẽ biết nam nhân không phải thứ tốt!"
Tống Tiếu Tiếu thở dài, mang theo muội muội cùng đi phơi nắng, trong miệng nói: "Muội muội, chúng ta không nghe tiểu cô, chúng ta đi phơi nắng!"
Tống Song Hỉ không có tìm được quân đồng minh, tức giận đến không được, chỉ đành đi về phòng ngủ, thuận tiện chờ Tống Đoàn Viên trở về.
Tống Đoàn Viên mang theo Trịnh xa phu và Đại Sơn tới Lỗ phủ.
Đại Sơn định vọt vào.
"Các ngươi ở bên ngoài chờ ta!" Tống Đoàn Viên vội vàng ngăn hắn lại.
"Cái tên Lỗ Tam này sợ là không muốn sống nữa, dám đoạt nữ nhân cùng công tử nhà chúng ta!" Đại Sơn tức giận đến không được.
Tống Đoàn Viên trừng mắt nhìn Đại Sơn một cái, Đại Sơn chạy nhanh ngậm miệng lại.
Bản thân Tống Đoàn Viên đi vào.
Đại Sơn và Trịnh xa phu liếc mắt nhìn nhau.
"Làm sao đây?" Trịnh xa phu hỏi.