“Đừng sợ!” Thẩm Lận ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Tống Phúc Quý, “Ta hỏi ngươi, khẩu quyết này làm sao mà ngươi biết được?”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút: “Khẩu quyết gì?”
“Ngươi vừa đọc đó!” Thẩm Lận trầm giọng nói.
Tống Phúc Quý bừng tỉnh đại ngộ: “Ngài nói chính là khẩu quyết phép nhân sao? Đây là nương ta dạy ta, dùng cái này tính toán rất lợi hại!”
Thẩm Lận sửng sốt một chút: “Nương ngươi? Nương ngươi là ai?”
“Nương ta chính là Tống thị đang chữa bệnh cho Kỷ công tử!” Tống Phúc Quý nói.
Thẩm Lận giật mình, hắn đánh giá trên dưới Tống Phúc Quý một vòng, lộ ra biểu tình không dám tin tưởng, nhanh chóng xoay người vào phòng.
Tống Phúc Quý nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng của Thẩm Lận kia, chạy nhanh từ trên mặt đất bò dậy, xấu hổ vỗ vỗ bùn đất trên người.
Thẩm Lận đi vào phòng, vừa lúc gặp được Tống Đoàn Viên từ trong phòng ra tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Hôm qua Thẩm Lận nhìn thấy Tống Đoàn Viên, trên mặt Tống Đoàn Viên che khăn mặt, hắn không có nhìn kỹ bộ dáng Tống Đoàn Viên, hiện giờ nhìn, tuy nói có chút đẫy đà, nhưng so với tuổi thực tế của nàng thì trẻ hơn nhiều, thật sự là không giống người có con trai lớn như vậy.
“Ngươi là Tống thị?” Thẩm Lận vốn định kêu một tiếng ‘Tống đại nương’, nhưng nghĩ đến Kỷ Trường An, vẫn không nhẫn tâm hô ra miệng.
“Ngươi gọi ta là Tống Đoàn Viên là được rồi!” Tống Đoàn Viên nói.
Gọi Tống thị, làm cho nàng già đi cả chục tuổi, nàng không thích.
“Được, Tống Đoàn Viên!” Thẩm Lận cười cười, “Người bên ngoài kia chính là con của ngươi?”
Tống Đoàn Viên theo tay Thẩm Lận nhìn lại, thấy Tống Phúc Quý đang nhìn xung quanh, cũng liền gật đầu: “Là con trai lớn của ta, ta còn có bốn hài tử và ba đứa cháu gái nữa!”
Thẩm Lận ở trong lòng không nhịn được hô một câu mẹ ơi, tay chân đều run rẩy.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên thấy thần sắc hắn biến đổi, không nhịn được hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi nhìn còn trẻ, không thể tưởng được đã là bà nội!” Thẩm Lận khô khốc nói.
Tống Đoàn Viên thở dài, nàng cũng không nghĩ tới!
“Bệnh của công tử……” Thẩm Lận thấp giọng hỏi.
“Không phải bệnh loét mũi, yên tâm đi, đã dùng dược, giữa trưa hẳn có thể hạ nhiệt, nếu buổi tối không nóng nữa sẽ coi như khỏi!” Tống Đoàn Viên nói.
Thẩm Lận vừa nghe nói không phải bệnh loét mũi, liền yên tâm.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt hướng tới hắn gật đầu, đi tìm Tống Phúc Quý.
Thẩm Lận nhân cơ hội chạy nhanh vào.
Kỷ Trường An ra một thân mồ hôi, vừa mới tỉnh lại, hắn ngơ ngẩn nằm ở trên giường, tinh thần có chút hoảng hốt.
Hắn vừa rồi giống như gặp được Tống Đoàn Viên, phảng phất về tới khi còn nhỏ hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Thẩm Lận tiến vào, thấy hắn đang ngẩn người, không nhịn được tiến lên hỏi: “Người công tử muốn tìm không phải là Tống thị kia chứ?”
Kỷ Trường An lập tức hoàn hồn, ngước mắt nhìn Thẩm Lận: “Sao ngươi biết?”
Thẩm Lận mở to hai mắt nhìn hắn: “Trời ạ, thật là Tống thị? Nàng đã thành thân, hơn nữa còn là bà nội!”
Kỷ Trường An thấp giọng nói: “Ta biết!”
“Vậy công tử định làm sao?” Thẩm Lận sốt ruột hỏi.
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Thẩm Lận, “Ngươi trước nói cho ta, rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?”
“Đứa con trai lớn của nàng đang nhẩm khẩu quyết phép nhân, công tử không phải đã nói, công tử vẫn đang đi tìm cô bé đã dạy khẩu quyết kia cho công tử sao?” Thẩm Lận nói, nghĩ đến tình huống của Tống Đoàn Viên, hắn lại lần nữa thở dài, “Huynh đệ, chuyện này thật sự ở ngoài phạm vi thừa nhận của ta!”
Kỷ Trường An thấp giọng nói: “Kỳ thật ta cũng không xác định nàng có phải người ta muốn tìm hay không……”