“Ngươi có ý gì?” Thẩm Lận sửng sốt.
Kỷ Trường An trầm ngâm một chút, không biết nên biểu đạt như thế nào.
Giờ phút này trong sân, Tống Đoàn Viên gặp Đại Sơn, vội vàng ngăn hắn lại.
“Đại Sơn, ngươi trước đó nói công tử các ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không cứu hắn chính là vong ân phụ nghĩa, rốt cuộc là có ý gì?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Đại Sơn cúi đầu: “Tống đại nương, ngài vẫn nên tự mình đi hỏi công tử của chúng ta đi!”
Tống Đoàn Viên còn muốn hỏi tiếp, nhưng Đại Sơn đã vội vã rời đi.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi.
Kỷ Trường An rốt cuộc đã làm cái gì vì nàng? Cẩn thận nghĩ nghĩ tương ngộ một đời này cùng Kỷ Trường An, ngoại trừ bạc hà kia, cũng không có sự tình gì đặc thù, hơn nữa bạc hà kia nàng đã thanh toán một lượng bạc!
“Nương, nương không có việc gì chứ?” Tống Đoàn Viên đang nghĩ ngợi, Tống Phúc Quý tiến đến đây.
“Không có chuyện gì, chỉ là virus viêm phổi, buổi chiều hạ nhiệt, buổi tối nếu không sốt thì sẽ tốt, chỉ là ngày mai là đầy tháng của con gái con, chúng ta sợ là sáng sớm mới có thể trở về!” Tống Đoàn Viên vẫn còn nhớ thương đầy tháng của cháu gái.
“Không có việc gì, chạng vạng con đi ra cửa thị trấn chờ Ngưu đại bá, nói một tiếng với Ngưu đại bá, nhờ Ngưu đại bá mang tin trở về!” Tống Phúc Quý nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này có quản sự tiến đến, dẫn Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý đi đến tòa nhà đằng sau nghỉ ngơi.
Đi đến tòa nhà đằng sau, Tống Đoàn Viên phát hiện tòa nhà này của Kỷ Trường An thế nhưng trang trí giống cửa hàng Kỷ gia, chỉ khác nhau về kích thước.
“Nương, nương xem gì vậy?” Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên vẫn luôn nhìn xem, không nhịn được hỏi.
“Chỉ là cảm thấy kỳ quái, bố cục tòa nhà này tựa hồ……” Tống Đoàn Viên nói, sao nàng lại cứ cảm thấy quen mắt và thân thiết như vậy, nhưng không nhớ nổi là đã gặp qua ở nơi nào.
“Công tử của chúng ta thích loại bố cục này, cho nên công tử dù tới nơi nào, đều sẽ trang hoàng như vậy!” Quản sự nói.
“Trách không được!” Tống Đoàn Viên vỗ đùi, “Ta nói tòa nhà này sao giống cửa hàng Kỷ gia như vậy, thì ra là thế! Nói như vậy, công tử nhà ngươi hẳn là người chung tình!”
Quản sự cười cười, không tỏ ý kiến, mang theo hai mẹ con Tống Đoàn Viên đi vào phòng.
Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý mỗi người một phòng, dựa gần nhau, bên cạnh còn có một chiếc phòng bếp nhỏ, nhưng không cần hai người tự nấu, quản sự sẽ phái người đưa đồ tới.
Tống Đoàn Viên nhàn rỗi không có việc gì, liền đi dạo phòng bếp nhỏ một chút, trong thùng nước có nửa thùng cá.
“Quản sự, cá nên ăn sớm, bằng không sẽ chết, nếu chết sẽ không mới mẻ!” Tống Đoàn Viên nói.
Quản sự liếc mắt nhìn một cái, thở dài: “Đầu bếp có việc về nhà, lâm thời mời một bà tử đến làm giúp, bà tử kia sợ nhất là cá, không chịu làm, đều sắp tắt thở hết, đáng tiếc chỗ cá này đều là công tử vất vả câu lên!”
Tống Đoàn Viên vừa nghe, nửa thùng cá, như thế nào cũng phải mấy chục cân, nếu tất cả đều chết chẳng phải rất đáng tiếc sao, liền nói: “Ta biết làm cá, công tử các ngươi hiện giờ thân thể suy yếu, uống chút canh cá tốt cho thân thể!”
Quản sự vừa nghe vậy, lập tức nói: “Vậy phiền toái Tống đại nương làm một chút cho công tử của chúng ta!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, sai Tống Phúc Quý đi giết cá.
Tống Phúc Quý lập tức xắn ống tay áo tiến lên, mười lăm phút sau, năm sáu con cá sống đã được mổ bụng đánh vảy, rửa sạch sẽ.
Tống Đoàn Viên thêm hành gừng tỏi ướp đơn giản một chút, sau đó thả vào trong chảo dầu chiên vàng hai mặt, chiên xong thả vào nước trong nấu canh.
Loại cá nước ngọt này nhiều xương, nhưng nấu canh vẫn thực tươi ngon, đặc biệt là sau khi chiên, canh cá nấu ra trắng trắng, nồng đậm, cuối cùng thêm trứng gà và hành thái nhỏ bắc ra nồi, kia thật là sắc hương vị đều đầy đủ cả.