Tống Đoàn Viên múc một chén cho quản sự, để hắn đưa đi cho Kỷ Trường An, chính mình và Tống Phúc Quý cũng múc một chén ra tới, dư lại liền bảo quản sự cầm đi chia cho các hạ nhân một chút.
“Chúng ta cũng có thể ăn?” Quản sự ngẩn ra, hỏi.
“Thân thể công tử các ngươi suy yếu, chỉ có thể uống chút canh cá thanh đạm, hiện tại dư lại nhiều như vậy, hơn phân nửa nồi, không ăn cũng sẽ bị hỏng.” Tống Đoàn Viên nói.
Quản sự trong lòng vui mừng, gọi người tới, bê nồi rời đi.
Hôm qua tới thị trấn, Tống Phúc Quý còn tiện thể mang theo mấy chiếc bánh bột ngô trong nhà làm, uống với canh cá thậm chí càng mỹ vị.
Lúc này, Kỷ Trường An ở trong phòng nhìn cơm canh bà tử mới làm, hơi hơi nhíu mày.
Thân mình hắn không thoải mái, ăn uống rất kém, nhìn cơm canh kia liền thấy no. “Công tử, nhiều ít cũng cố ăn một chút!” Đại Sơn không nhịn được khuyên nhủ, “Nếu không ăn cơm, thân mình sao có thể khoẻ lên được?”
Kỷ Trường An xua xua tay, đang muốn nói cái gì, lại ngửi thấy một cỗ mùi hương, hắn ngước mắt, liền thấy quản sự cười tủm tỉm bưng chén canh cá bốc hơi nóng tiến vào.
“Công tử, đây là canh cá Tống đại nương làm, nói là tốt cho thân mình của công tử, công tử tạm chấp nhận uống mấy miếng?” Quản sự nói.
Kỷ Trường An nhìn canh cá kia, ánh mắt u ám, hắn gật gật đầu, Đại Sơn lập tức liền nhận lấy.
Hắn chậm rãi nếm canh cá, trong đầu không nhịn được hiện ra một gương mặt thiếu nữ, nàng đắc ý nói khi còn nhỏ nàng mỗi ngày đều uống canh cá, có lẽ chính là hương vị này.
Trong lòng Kỷ Trường An vừa động, lập tức đứng dậy để chân trần đi xuống giường.
“Công tử, công tử muốn đi đâu?” Đại Sơn chạy nhanh khoác thêm áo choàng cho Kỷ Trường An.
Đeo giày xong, Kỷ Trường An vội vã đi hậu viện.
Giờ phút này ở hậu viện, Tống Phúc Quý ùng ục ùng ục một hơi liền uống hết canh cá, cũng không chê nóng.
“Nương, uống rất ngon!” Tống Phúc Quý không nhịn được liếm liếm miệng nói.
Tống Đoàn Viên đẩy nửa chén canh cá dư lại đến trước mặt Tống Phúc Quý, “Thích uống liền uống nữa đi!”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút: “Nương, sao nương không uống?”
Tống Đoàn Viên thở dài.
Nàng uống đủ rồi! Khi còn nhỏ nàng thực thích uống canh cá, nhưng sau khi nàng kết thúc trị bệnh bằng hoá chất, không biết vì sao, khi uống lại nhớ đến những ngày trị bệnh bằng hoá chất, liền không có hứng thú nữa.
“Bảo con uống thì con uống đi, ta không thích uống!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý vội vàng bưng lại đây, ùng ục ùng ục uống lên.
Cách đó không xa, Kỷ Trường An nhìn một màn này, trong đầu là khuôn mặt tiểu cô nương tràn ngập tươi cười như ánh mặt trời, “Ta thích nhất là uống canh cá, ngươi cũng nên uống nhiều một chút, như thế mới có thể cao lớn, ta mới nguyện ý cưới ngươi!”
Kỷ Trường An do dự một chút, xoay người từng bước một đi trở về.
Đại Sơn ngẩn ra, liếc mắt nhìn hai người trong đình hóng gió một cái, chạy nhanh đuổi theo, “Công tử, làm sao vậy?”
Kỷ Trường An lắc đầu, bước nhanh tiến vào phòng, lập tức bắt lấy mép bàn.
Hắn còn tưởng rằng người năm đó thật sự đã trở lại, nhưng hiện tại xem ra, nàng còn chưa có trở về.
20 năm trước, Kỷ Trường An 6 tuổi, gặp được một cô gái thần kỳ.
Cô gái kia nói nàng đang nằm mơ mới có thể đi vào thế giới của hắn được, nàng cứu hắn, còn dạy hắn bảng cửu chương, còn nói muốn cưới hắn.
Nhưng lần gặp đó đã qua hơn hai mươi năm.