"Đây là chứng thiếu âm hàn hóa, dùng ba đồng phụ tử, hai đồng cam thảo nướng, hai đồng gừng khô, ba đồng đảng sâm, uống thuốc ba bữa, Bạch lão phu nhân nhất định sẽ tỉnh lại, có thể nói chuyện, lại lấy bốn nghịch canh và lý trung canh, uống thuốc hai mươi buổi, dần dần chân tay sẽ ấm, chứng đầy bụng sẽ biến mất." Tống Đoàn Viên không cần nghĩ ngợi nói.
Phu nhân kia sửng sốt, nghe ngữ khí của Tống Đoàn Viên, bệnh tựa hồ không nghiêm trọng lắm, cũng không phí nhiều sức, nàng do dự một chút thấp giọng hỏi: "Ngươi đã khám kỹ chưa? Trước đó người Thái Y Viện đều không nhìn ra chứng bệnh, ngươi chỉ liếc mắt nhìn một cái, xem mạch một chút, là có thể biết được?"
Tống Đoàn Viên ngước mắt hỏi: "Phu nhân nếu không tin ta, vì sao còn mời ta tới?"
Phu nhân kia do dự một chút: "Không phải không tin, chỉ là bệnh này của nương ta đột phát……"
"Đây cũng không phải là bệnh cấp tính, trước kia hẳn đã sớm có tai hoạ ngầm mới đúng." Tống Đoàn Viên nói, "Lão phu nhân trước kia có phải thường xuyên chân bên trái hoạt động không thuận tiện, choáng váng đau đầu hay không?"
Bà tử bên cạnh chạy nhanh đáp: "Thật là có bệnh trạng như vậy!"
Phu nhân kia sửng sốt, thực rõ ràng nàng không biết những việc này.
"Bản thân lão phu nhân có bệnh cao huyết áp, tắc động mạch não, hôm nay là bị kích thích nên phát tác mà thôi." Tống Đoàn Viên kiên nhẫn giải thích.
Phu nhân kia tuy rằng nghe không hiểu giải thích của Tống Đoàn Viên, nhưng vẫn đè thấp âm thanh nói: "Hôm nay mẫu thân đích xác có chút hưng phấn, rời đi Thiên Thành sắp 20 năm, vừa mới trở về liền……"
"Vậy phu nhân có tin ta hay không?"
Phu nhân ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, trước khi mẹ chồng hôn mê đã nói muốn mời đại phu này, có lẽ thật sự hữu dụng!
Phu nhân dừng một chút, cũng liền nói: "Một khi đã như vậy, Tống đại phu thử xem đi!"
Tống Đoàn Viên gật đầu, đi kê phương thuốc, đưa cho người đi bốc dược.
Lúc này Bạch quốc công và Bạch đại công tử đang đứng ở bên ngoài, một câu cũng không có nói.
Chờ lão phu nhân uống dược xong, trời đã tối, nhưng vẫn chưa thấy tỉnh lại.
Tống Đoàn Viên cũng liền không có lập tức rời đi, mà cho người trở về thông tri một tiếng, sau đó tạm thời lưu lại trong phủ Bạch Quốc Công.
Vị phu nhân kia chính là thê tử của Bạch đại công tử, Bạch phu nhân phủ Bạch Quốc Công, nàng sai người chuẩn bị phòng cho Tống Đoàn Viên, ở ngay bên cạnh Bạch lão phu nhân.
Tống Đoàn Viên vừa mới đi vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, liền nghe thấy cách đó không xa vang lên âm thanh đóng cửa mạnh mẽ.
Ban đêm yên tĩnh, âm thanh này phá lệ vang dội.
Tống Đoàn Viên tò mò, đẩy cửa ra nhìn thoáng qua, lại không thấy người ra tới.
Một trận gió lạnh thổi tới, Tống Đoàn Viên không nhịn được túm xiêm y trên người.
Hiện giờ đã là đông chí, đêm khuya vào đông phá lệ rét lạnh, giống như tuyết sắp rơi.
Tống Đoàn Viên không yên tâm Bạch lão phu nhân, liền đóng cửa phòng lại tính toán tiến đến nhìn một cái, ai biết một bóng người liền va vào trên người nàng.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, rũ mắt nhìn, liền thấy va vào trên người nàng chính là một đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc cẩm y hoa phục, thoạt nhìn thân phận phi phàm, nhưng không biết vì sao, trên mặt tựa hồ mang theo chút lệ khí không tương xứng với tuổi của hắn, nhìn lên có chút quái dị.
"Ai nha, tiểu chủ tử, sao ngài lại chạy ra!" Một lão nô áo xám từ hành lang bên kia chạy tới, lập tức giữ chặt công tử cẩm y, không biết thấp giọng nói gì đó, tiểu công tử cẩm y lại mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
Lão nô áo xám liếc mắt nhìn về phía Tống Đoàn Viên bên này một cái.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt gật đầu, xem như chào hỏi.
Trên mặt lão nô áo xám không có biểu hiện bất luận biểu tình gì, lại lần nữa kéo tay tiểu công tử cẩm y kia rời đi.