Tiểu công tử cẩm y tựa hồ thập phần không muốn rời đi, một bên giãy giụa một bên xua tay về phía Tống Đoàn Viên.
Cuối cùng, lão nô áo xám bế tiểu công tử lên rời đi.
Tống Đoàn Viên trố mắt một chút, trong lòng nghĩ nơi này rốt cuộc cũng là Bạch phủ, không có tiện xen vào việc người khác, liền tiếp tục đi đến phòng Bạch lão phu nhân.
Bạch phu nhân vẫn còn đang hầu hạ, thấy Tống Đoàn Viên tiến đến, liền mở cửa cho Tống Đoàn Viên tiến vào.
Tống Đoàn Viên tiến lên xem mạch.
Tống Đoàn Viên đang bắt mạch, lão phu nhân liền tỉnh dậy.
Bạch phu nhân chạy nhanh tiến lên gọi một tiếng mẫu thân.
Lão phu nhân tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn thoáng qua Bạch phu nhân, đột nhiên nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, nàng hồi lâu chỉ vào Tống Đoàn Viên hỏi: "Dĩnh Nhi, con đã trở lại?"
Một câu này của Bạch lão phu nhân làm Bạch phu nhân hoảng sợ, nàng chạy nhanh tiến lên nói: "Mẫu thân, mẫu thân đã nhận sai người, đây là Tống đại phu khám bệnh cho mẫu thân, cũng là huyện chúa do Hoàng Thượng thân phong, không phải là tiểu cô!"
(*) Tiểu cô: em gái của chồng
Bạch lão phu nhân trố mắt một chút, chỉ vào Tống Đoàn Viên nói: "Chính là Dĩnh Nhi, không sai, là Dĩnh Nhi!"
Bạch phu nhân nhìn Tống Đoàn Viên, do dự một chút, chạy nhanh đi gọi Bạch quốc công và phu quân của chính mình tiến đến.
Bạch quốc công và Bạch đại công tử nghe nói Bạch lão phu nhân đã tỉnh, chạy nhanh tiến đến, lại nghe nói Bạch lão phu nhân gọi Tống Đoàn Viên là Bạch Dĩnh, hai người đều liếc mắt nhìn nhau.
Bóng đêm quá sâu, Bạch quốc công bảo Tống Đoàn Viên trở về nghỉ ngơi trước.
Tống Đoàn Viên mang theo đầy bụng nghi vấn trở về.
Tống Đoàn Viên nghĩ đến sự tình thay hình đổi dạng mà trước đó Kỷ Trường An đã nhắc tới, chẳng lẽ chính là muốn nàng làm Bạch Dĩnh?
Chỉ là việc mạo nhận thân phận này, sao có thể đơn giản như vậy?
Tống Đoàn Viên muốn đi ra ngoài hỏi Kỷ Trường An một chút, nhưng phủ Bạch Quốc Công phòng giữ nghiêm ngặt, Tống Đoàn Viên chỉ đành nghỉ ngơi trước lại nói.
Sáng sớm hôm sau, Bạch quốc công liền phái người mời Tống Đoàn Viên đến đại sảnh.
Trong đại sảnh, Bạch quốc công liếc mắt đánh giá Tống Đoàn Viên một cái, do dự một chút hỏi: "Xin hỏi Tống huyện chúa là người ở nơi nào? Cha mẹ có khoẻ mạnh hay không?"
Tống Đoàn Viên nói một chút về Tống gia thôn.
Bạch quốc công do dự hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ được sự tình trước năm mười ba tuổi?"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Thật là không nhớ được!"
Bạch công công liếc mắt nhìn Bạch đại công tử một cái, hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.
Lúc này có bà tử tiến đến bẩm báo: "Lão gia, đại công tử, lão phu nhân đã tỉnh, lúc này muốn thấy Tống đại phu!"
Bạch quốc công cũng liền gật gật đầu, đứng dậy, cùng Tống Đoàn Viên đi đến.
Lúc này trong phòng, khí sắc của Bạch lão phu nhân thực không tồi, nàng ngồi trên giường, sau lưng kê gối đầu, dựa vào giường, thấy Tống Đoàn Viên tiến vào, không nhịn được vươn tay tới nói: "Con gái ngoan của ta!"
Một tiếng gọi này của Bạch lão phu nhân làm cho Tống Đoàn Viên ngây ngốc.
Bạch phu nhân vội nói: "Mẫu thân, mẫu thân thật sự đã nhận sai người, đây là Tống huyện chúa, là người đến khám bệnh cho mẫu thân, không phải Bạch Dĩnh muội muội!"
"Con gái ta, ta biết, chẳng lẽ ta sẽ nhận sai người sao?" Bạch lão phu nhân trầm giọng nói.
Bạch phu nhân vẻ mặt xấu hổ nhìn Tống Đoàn Viên.
Bạch lão phu nhân ý bảo Tống Đoàn Viên tiến lên.
Tống Đoàn Viên đi đến trước mặt Bạch lão phu nhân.
"Ta hỏi con, trên người của con, sau lưng có vết sẹo đúng không?" Bạch lão phu nhân hỏi.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, sau lưng công chúa Thanh Nguyên thật là có vết sẹo, nhưng là ở năm nguyên chủ mười lăm tuổi, không cẩn thận ngã vào lưỡi hái thu hoạch lúa bị thương, lưu lại.