Tống Hiện hỏi: "Đại nương muốn đi cùng ta?"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Có tiện không? Nếu không tiện……"
"Cũng không thể nói là không tiện, trước kia đều là chính ta đưa đi, có một lần Thu tướng quân còn hỏi phối phương của canh Lộc Cộc, bởi vì phối phương ngài cho ta thiếu vài vị dược, ta cũng chỉ có thể nói đại khái, cho nên nếu gặp được Thu tướng quân, ngài có thể bắt quan hệ, nói không chừng Thu tướng quân cao hứng sẽ thả ta rời đi!" Tống Hiện nói.
"Ngươi chỉ cần nói ta là nữ đầu bếp nhà ngươi là được!" Tống Đoàn Viên nói.
Tống Hiện gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên buộc tóc lại, bôi đen mặt, lại vẽ lông mày thấp xuống, trên mặt chấm vài nốt, mặc xiêm y vải bố, hơi hơi nhô vai lên, hiện ra hình ảnh một bà tử ở nông thôn.
Tống Hiện liếc mắt nhìn một cái cười nói: "Tống đại phu như vậy, dù là ta cũng không nhận ra ngài!"
Tống Đoàn Viên cười cười, trong lòng lại cầu nguyện ngàn vạn không cần gặp được Thu Kim Hồng.
Cải trang vụng về này, người xa lạ không chú ý còn đỡ, nếu là người quen, nói không chừng sẽ nhìn ra.
Tống Đoàn Viên đi theo phía sau Tống Hiện đến phủ Thiết Diện Vương đưa canh Lộc Cộc.
Trước đó Thiết Diện Vương bại trận, Thu Kim Hồng chiếm lĩnh phủ Thiết Diện Vương.
Ở cửa phủ Thiết Diện Vương, có thị vệ ngăn cản Tống Hiện và Tống Đoàn Viên.
"Hôm nay sao lại nhiều thêm một người vậy?" Thị vệ hỏi.
"Hôm nay Thu tướng quân muốn nhiều canh Lộc Cộc, một mình ta không dọn được, chỉ có thể hô lão bà tử nhà ta tới hỗ trợ!" Tống Hiện nói, thuận đường kéo kéo Tống Đoàn Viên, "Lão bà tử, mau chào đi!"
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, đã nói là đầu bếp nữ mà, sao lại thành lão bà tử của Tống Hiện, nhưng vẫn chào tiểu ca kia một tiếng.
Tiểu ca kia không nhịn được trêu ghẹo Tống Hiện: "Tống chưởng quầy, ngươi nói ngươi mở cửa hàng lớn như vậy, sao không đổi vợ đi?"
Tống hiện cười hắc hắc: "Trong nhà có ba bảo vật, thê tử xấu - đất bạc màu - áo bông rách, không có lão bà tử này của ta, ta không phát tài được, nào dám hưu?"
Thị vệ gật đầu: "Cũng đúng, được rồi, mau nâng vào đi, trời càng ngày càng lạnh, chúng ta còn chờ uống canh Lộc Cộc nhà ngươi!"
Tống Hiện gật gật đầu, gọi Tống Đoàn Viên đưa canh Lộc Cộc đi vào.
Trong phòng bếp, Tống Hiện giao canh Lộc Cộc cho quản sự phòng bếp, sau đó mang theo Tống Đoàn Viên đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên vừa đi vừa quan sát thị vệ trong phủ Thiết Diện Vương, chỉ thấy thị vệ đi tới đi lui, cũng không có nhìn thấy những người khác.
Thời điểm Tống Đoàn Viên và Tống Hiện ra cửa sắc trời đã chậm rãi sáng lên.
Bên ngoài nhà vang lên tiếng vó ngựa, Tống hiện vội nói: "Hình như là Thu tướng quân đã trở lại!"
Tống Đoàn Viên lập tức cùng Tống Hiện đứng ở chỗ rẽ.
Thu Kim Hồng mặc khôi giáp đen, trong tay cầm trường thương, trên mũi thương còn có một sợi tơ máu, chậm rãi có vết máu nhỏ trên phiến đá xanh.
Tống Hiện sợ tới mức cả người run rẩy.
Tống Đoàn Viên cũng cúi đầu gắt gao.
Thu Kim Hồng cưỡi ngựa tiến vào cửa, đi về phía trước vài bước, đột nhiên túm cương ngựa chuyển tới trước mặt Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lập tức khẩn trương lên.
Tống Hiện chạy nhanh nâng mặt, cười tủm tỉm nhìn Thu Kim Hồng: "Thu tướng quân, ngài đã trở lại sao? Canh Lộc Cộc mà ngài muốn đã được đưa đến phòng bếp!"
Thu Kim Hồng gật gật đầu, lại dừng ánh mắt ở trên người Tống Đoàn Viên.
Tống Hiện vội nói: "Vị này chính là lão bà tử nhà tiểu nhân, cùng tiểu nhân đưa canh Lộc Cộc tới!"
Thu Kim Hồng híp mắt, đánh giá Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Sao không nói lời nào?" Thu Kim Hồng hỏi.
Tống Hiện chạy nhanh giật giật Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vội vàng đè thấp âm thanh bắt đầu nói lắp lên: "Bái…… Bái……"