"Được rồi được rồi!" Thu Kim Hồng xua xua tay, "Mau đi đi!"
Tống Hiện chạy nhanh lôi kéo Tống Đoàn Viên đi ra cửa.
Thu Kim Hồng vênh váo tự đắc cưỡi ngựa chạy trong vương phủ.
Tống Hiện ra cửa, xoa xoa mồ hôi bên trán, "Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng Thu tướng quân nhìn ra sơ hở!"
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía hắn: "Đa tạ ngươi!"
"Không có việc gì, vừa rồi sốt ruột, cảm thấy nói nữ đầu bếp không đáng tin, liền nói ngài là lão bà tử nhà ta, ngài đừng để ý!" Tống Hiện nói.
Tống Đoàn Viên lắc đầu.
"Vừa rồi ngài đi vào cũng nhìn thấy, đều là thị vệ đang tuần tra, không có người mà ngài đang tìm!" Tống Hiện nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Khả năng bằng hữu của ta không ở nơi này."
"Vừa rồi Thu tướng quân nhìn thấy ngài, cũng không có hỏi nhiều, ta cảm thấy hắn đã tin, chờ ngày mai ta đi thu nồi, ta sẽ hỏi xin hắn một khối lệnh bài, giống cái này của ta, mang ở trên eo đi trong trấn Lộc Cộc sẽ được an toàn, thị vệ thấy lệnh bài này, liền biết là đang làm việc cho bọn họ, sẽ không giết người!" Tống Hiện cầm lệnh bài bên hông đưa cho Tống Đoàn Viên xem.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Hiện trước đưa Tống Đoàn Viên về, sau đó chính mình về nhà, nói còn muốn chuẩn bị canh Lộc Cộc cho ngày mai.
Tống Đoàn Viên không có lệnh bài không dám ra cửa, tới chạng vạng, Tống Hiện mới đưa lệnh bài tới.
Sau khi có lệnh bài, Tống Đoàn Viên lập tức tìm kiếm tung tích của Kỷ Trường An ở trong trấn.
Dù Kỷ Trường An có bị bắt, thì vẫn còn đám người Thẩm Lận.
Huống hồ lúc ấy, Chu Cảnh Thiên vẫn còn ở trấn Lộc Cộc, nói không chừng tìm được Chu Cảnh Thiên, là có thể biết được tin tức của Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên đi đến trong phủ Chu Cảnh Thiên, cửa đóng chặt.
Tống Đoàn Viên tiến lên gõ gõ cửa.
Có người ở bên trong thò đầu ra ngoài, nhìn một lâu sau đó mới mở cửa.
"Tống đại phu, sao ngài lại ở chỗ này?" Mở cửa chính là một quản sự bên người Chu Cảnh Thiên, trước kia đã gặp qua Tống Đoàn Viên.
Quản sự nói, một bên chạy nhanh kéo Tống Đoàn Viên vào trong viện.
"Ngài có biết hiện tại trấn Lộc Cộc thập phần nguy hiểm, ngài không thể……" Quản sự nhìn đến lệnh bài trên vòng eo Tống Đoàn Viên, lập tức liền không nói gì nữa, sau đó mới thở ra, "hóa ra Tống đại phu có lệnh bài, vậy là tốt rồi!"
Tống Đoàn Viên hỏi: "Sư phụ đâu?"
Quản sự chạy nhanh mang theo Tống Đoàn Viên đi vào trong.
Trong đại sảnh, Chu Cảnh Thiên ngước mắt nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, xua tay cho quản sự đi xuống.
"Sao ngươi lại tới đây?" Chu Cảnh Thiên hỏi, "Ngươi có biết……"
Tống Đoàn Viên cầm lấy lệnh bài trên eo cho Chu Cảnh Thiên xem.
"Có lệnh bài cũng không thể, đôi khi thị vệ rối rắm, cũng giết người có lệnh bài!" Ánh mắt Chu Cảnh Thiên tối sầm lại, "Núi Lộc Cộc này đã là luyện ngục giết người!"
"Hoàng Thượng vì sao sẽ hạ mệnh lệnh tàn hại bá tánh như vậy……" Tống Đoàn Viên nắm chặt tay.
"Hắn căn bản là không có coi bá tánh núi Lộc Cộc như bá tánh của hắn!" Chu Cảnh Thiên trầm giọng nói, "Chỉ cần nghĩ đến Thanh quốc, trong lòng hắn sẽ thấy khuất nhục và hận ý!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: "Thiên Cơ hoàng đế diệt Thanh quốc, vì sao hắn còn hận Thanh quốc?"
"Yêu mà không được!" Chu Cảnh Thiên thở dài, "Vì một nữ nhân!"
Tống Đoàn Viên nắm chặt tay, nữ nhân này là ai, nàng tự nhiên biết.
"Không chiếm được liền hủy diệt, tất cả đều hủy diệt, hắn vẫn luôn là dạng người này!" Chu Cảnh Thiên cười lạnh.
"Sư phụ, sư phụ có biết tin tức của Dạ Phách không?" Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
Chu Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: "Ngươi là tới tìm hắn?"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
"Hắn khả năng ở núi Lộc Cộc!" Chu Cảnh Thiên nói.