Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Mộ Vân Điệp một cái, sâu kín thở dài, chuyển mắt hỏi Đại Sơn: “Làm sao vậy?”
Đại Sơn nói: “Đại phu do Mộ tiểu thư mời đến nói, công tử có thể là bệnh sởi, là một loại sốt cao đột ngột, nếu lợi hại sẽ biến thành ho lao, khác với kết luận chuẩn bệnh của đại nương, công tử không yên tâm, muốn hai vị thảo luận một chút!”
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: “Không cần thảo luận, hai chúng ta ai cũng không nói sai, ta chuẩn bệnh chính là dùng Tây y, vị lão đại phu này dùng chính là trung y, ở trong trung y, virus viêm phổi đích xác có bệnh trạng tương tự với sởi, nếu ổ bệnh ở phổi trị không hết, cũng đích xác sẽ chuyển thành ho lao. Nhưng công tử của các ngươi đã dùng dược của ta, đã chuyển biến tốt đẹp, hôm nay nếu không còn nóng lên, thuyết minh ổ bệnh đã khép lại, cho nên sẽ không chuyển thành ho lao!”
Mộ Vân Điệp cười lạnh: “Thật là buồn cười, nếu chúng ta không vạch trần ngươi khám sai, ngươi cũng không nói như vậy, còn ngụy biện là phương pháp khám không giống nhau, một loại bệnh, nơi nào tới hai loại phương pháp khám? Ta thấy ngươi chính là cái gì cũng không biết, nói hươu nói vượn!”
Tống Đoàn Viên lạnh lùng nhíu mày, nàng không rõ Mộ Vân Điệp này vì sao phải nhằm vào nàng như thế, lại nói bệnh này, cũng không phải nàng muốn tới chẩn trị, là Đại Sơn mạnh mẽ lôi kéo nàng tới, mời nàng tới, lại không tin nàng!
“Là ai đang nói đồ đệ ta nói hươu nói vượn?” Đột nhiên, một âm thanh kiệt ngạo khó thuần vang lên.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, đầy mặt kinh hỉ, là Hách lão nhân tới.
Hách lão nhân mang theo Hách Ly Cung bước nhanh đến, đi đến trước mặt Mộ Vân Điệp, liếc mắt đánh giá Mộ Vân Điệp một cái, lại dừng ánh mắt ở trên người đại phu đi theo Mộ Vân Điệp: “Diêu đại phu, hóa ra là ngươi!”
Vị Diêu đại phu kia nhìn thấy là Hách lão nhân, lập tức giơ tay ôm quyền hành lễ: “Hách lão, ngài đã tới? Lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, ta không biết vị Tống nương tử này là đồ đệ của ngài!”
“Trước kia không biết, về sau sẽ biết!” Hách lão nhân một bộ biểu tình bênh vực người mình, “Đồ đệ ta tự mình lựa chọn ra tới, tự nhiên là có năng lực được trời ưu ái, một ít kẻ phàm phu tục tử tự nhiên không hiểu được!”
Diêu đại phu bị Hách lão nhân trách móc không lưu tình như thế, thập phần xấu hổ, nhưng hắn biết kỹ năng của chính mình không bằng người, hơn nữa, với địa vị trong giới y thuật của Hách lão nhân, ở toàn bộ trấn Thanh Sơn này, ai dám chống lại hắn?
Hách lão biết trong lòng Diêu đại phu không phục, lười nhác nói: “Diêu đại phu có biết thuật Xu Quốc Chúc Từ không?”
Diêu đại phu sửng sốt, có chút xấu hổ nói: “Chỉ mới nghe nói qua, nhưng chưa từng được kiến thức qua!”
“Đồ đệ này của ta tinh thông thuật Xu Quốc Chúc Từ, ngươi kiến thức hạn hẹp, lại nói người ta nói hươu nói vượn!”
Câu ‘nói hươu nói vượn này’ là Mộ Vân Điệp nói, lời này của Hách lão nhân, hung hăng đánh vào mặt Mộ Vân Điệp.
Sắc mặt Mộ Vân Điệp lập tức đỏ lên.
“Hách lão, là tại hạ kiến thức hạn hẹp!” Diêu đại phu vội nói, “Trách không được Hách lão cả đời chưa từng có thu đồ đệ, lại đột nhiên thu một vị Tống nương tử.”
Hách lão nhân ngạo kiều gật gật đầu: “Lão phu ta mắt sáng thấy được châu báu!”
Diêu đại phu chạy nhanh gật đầu, hắn xấu hổ liếc mắt nhìn Mộ Vân Điệp một cái, giơ tay nói: “Mộ tiểu thư, nếu Kỷ công tử đã có thần y Hách lão chuẩn trị, vậy không cần dùng đến lão hủ, lão hủ xin cáo từ!”
Mộ Vân Điệp còn muốn nói một chút, nhưng Diêu đại phu lại lập tức rời đi.
Hách lão mang theo Hách Ly Cung đi vào bên trong.
Mộ Vân Điệp sửng sốt một chút, liền đuổi theo.
Tống Đoàn Viên đột nhiên tiến lên hỏi Mộ Vân Điệp: “Vừa nãy khi Mộ tiểu thư đi vào, trên mặt có đeo khăn che mặt hay không?”