Mộ Vân Điệp sửng sốt một chút: “Vì sao phải mang khăn che mặt?”
“Bệnh này lây qua đường hô hấp, dù cách khá xa, nhưng ở trong một gian phòng cũng có thể lây bệnh, nếu vừa rồi Mộ tiểu thư không có mang khăn che mặt thì……” Tống Đoàn Viên một bộ dáng lo lắng sốt ruột.
Mộ Vân Điệp biến sắc.
Vừa rồi vào nhà, nàng đã cố ý cách xa một ít, nhưng cũng không có mang khăn che mặt.
“Khụ khụ!” Mộ Vân Điệp đột nhiên cảm giác cổ họng hơi ngứa, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi: “Cảm thấy cổ họng ngứa sao?”
Mộ Vân Điệp do dự một chút gật gật đầu.
“Đó chính là giai đoạn trước của bệnh viêm phổi, Mộ tiểu thư phải cẩn thận một chút, loại bệnh này, thân mình nam nhân cường tráng, dùng dược có lẽ có thể vượt qua, nhưng nữ tử thân thể yếu đuối, rất dễ trở thành ho lao.” Tống Đoàn Viên một bộ dáng lo lắng cho Mộ Vân Điệp.
Mộ Vân Điệp nhớ lại lời vừa rồi Diêu đại phu nói, sắc mặt xanh mét.
“Tiểu thư, chúng ta đi về trước đi!” Lúc này, bà tử vẫn luôn đi theo ở sau người tiến lên thấp giọng nói, “Thân mình tiểu thư luôn luôn không tốt, hiện giờ vì giúp Kỷ công tử tìm đại phu đã lo liệu hết một ngày, nếu bị lây nhiễm thì phải làm sao đây?”
“Nhưng ta không yên tâm Kỷ ca ca……” Mộ Vân Điệp nhíu mày.
“Hiện giờ Hách thần y đã tới, Kỷ công tử sẽ không có việc gì, nhưng tiểu thư thì khác, đi về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa Hách thần y khám xong cho Kỷ công tử, nô tỳ sẽ mời Hách thần y đến khám cho tiểu thư!” Bà tử nói.
Mộ Vân Điệp càng thêm muốn ho khan, chỉ có thể chịu đựng, lưu luyến từng bước một rời đi.
Tống Đoàn Viên vẫy vẫy tơ liễu dính ở trên ống tay áo, không nhịn được cười lên một tiếng, vừa rồi nàng đi tới, tay áo dính rất nhiều tơ liễu, Mộ Vân Điệp hít tơ liễu vào họng, tự nhiên sẽ cảm thấy ngứa, muốn ho khan!
Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý chờ nàng, nàng đi vào trong phòng Kỷ Trường An.
Trong phòng, Hách lão đã xem xong mạch cho Kỷ Trường An, lại nhìn phương thuốc do Tống Đoàn Viên kê, không nhịn được có chút kinh ngạc, cuối cùng chỉ sửa lại một loại dược, bảo Kỷ Trường An tiếp tục uống.
Hách lão ra cửa, vừa lúc gặp được Tống Đoàn Viên.
“Ngươi thật đúng là to gan, chưa học bắt mạch đã dám kê đơn?” Hách lão nhân cố ý nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, hỏi: “Phương thuốc không đúng sao?”
“Loại dược chủ chốt đúng, nhưng thiếu loại phụ, dược tính quá mạnh!” Hách lão nhân nói.
Tống Đoàn Viên chỉ nhớ rõ tên dược thảo, cách dùng và hiệu quả trị liệu, không hiểu được hết, liền nói: “Sư phụ không ở đây, Kỷ công tử bên này một hai phải mời đồ đệ tới, đồ đệ chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống!”
Tống Đoàn Viên nói xong, lại cố ý hỏi: “Sư phụ biết y thuật đồ đệ khiếm khuyết, vừa rồi vẫn còn ở trước mặt Diêu đại phu thổi phồng là đồ đệ am hiểu thuật Quốc Xa Chúc Từ?”
Hách lão nhân liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Ngươi là đồ đệ do ta chọn, dù có kém, cũng không tới phiên người khác tới bình luận!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Vâng vâng, đồ đệ biết sư phụ bênh vực người nhà!”
Hách lão nhân giao phương thuốc cho Tống Đoàn Viên: “Đây là phương thuốc ta đã sửa lại, ngươi cẩn thận nhìn một cái đi!”
Tống Đoàn Viên đáp lời, chạy nhanh đi đến một bên học tập.
Hách Ly Cung nhìn bộ dáng Tống Đoàn Viên hiếu học, không nhịn được nhấp nhấp môi, hắn thấp giọng hỏi Hách lão nhân: “Cha, phương thuốc do sư muội kê thật sự kém như vậy sao?”
Hách lão nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái, một lúc mới nuốt trôi hai chữ sư muội kia xuống, sau đó nói: “Không, phương thuốc của nàng tuy rằng hung hiểm nhưng vẫn thực dụng nhất, phải là người trải qua tôi luyện lâu năm mới có thể kê ra được!”
“Vậy cha vừa rồi sửa…"
“Ta là sư phụ nàng, nếu không giả bộ một chút, nữ tử này về sau sẽ phục ta sao?” Hách lão nhân nói.