Hách Ly Cung lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hách lão nhân vuốt vuốt chòm râu: “Tìm cơ hội mang nàng đi gặp Trình Vương!”
Hách Ly Cung gật gật đầu: “Vâng!”
Buổi tối, Kỷ Trường An tuy rằng còn có chút ho khan, nhưng đã không còn nóng lên nữa.
Hơn nữa Hách lão nhân đã trở lại, Tống Đoàn Viên sáng sớm liền đi cáo từ.
“Phải đi sao?” Sắc mặt Kỷ Trường An tuy rằng tái nhợt, nhưng thật nhiều tinh thần, “Ta còn chưa có khỏe hẳn, Tống nương tử có phải hẳn nên phụ trách đến cùng hay không?”
“Có Hách thần y ở đây ngươi còn sợ cái gì chứ?” Tống Đoàn Viên nói, “Lại nói, ta chỉ là một nông phụ ở nông thôn, không hiểu y thuật, hôm qua chỉ là mèo mù gặp phải chuột chết!”
Kỷ Trường An ngẩn ra, biết Tống Đoàn Viên còn canh cánh trong lòng lời Mộ Vân Điệp nói, hắn nhẹ giọng nói, “Vân Điệp không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với nàng, thân mình ta được như bây giờ là nhờ có ngươi, ta biết!”
Đặc biệt dưới tình huống toàn bộ đại phu ở thị trấn đều nhận định hắn bị lây bệnh loét mũi, chỉ có Tống Đoàn Viên chịu tiến đến xem bệnh cho hắn.
“Ngươi hiểu lầm, kỳ thật là Đại Sơn nói với ta, ngươi đã âm thầm giúp ta rất nhiều lần, ta nếu còn không tới chính là vong ân phụ nghĩa, đang sống sẽ bị sét đánh chết, cho nên ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đã giúp ta những gì? Sao ta không biết?” Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn chằm chằm Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ngẩn ra, nhịn không được cười nói: “Đó là Đại Sơn cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cố tình nói vậy để kích thích ngươi, ngươi chớ coi là thật!”
“Phải không?” Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An, do dự một chút hỏi: “Ngươi xác định thời điểm chúng ta ở Trần gia là lần đầu tiên gặp mặt?”
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói vậy là ý gì?”
Trong ánh mắt Kỷ Trường An có một loại thâm ý nói không nên lời, cứ gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng như vậy, giống hệt trong mộng.
Tống Đoàn Viên vội vàng dịch tầm mắt đi, theo bản năng lui về phía sau một bước nói: “Không có gì, ta tổng cảm thấy ngươi quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào đó, có thể là ngẫu nhiên gặp được ở trên đường cái đi! Không có việc gì ta liền đi trước, không hẹn ngày gặp lại!”
Tống Đoàn Viên xoay người vội vã rời đi.
Nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, Kỷ Trường An chậm rãi nhếch khóe môi, có lẽ mấy năm nay, nàng không thích uống canh cá mà thôi!
Tống Đoàn Viên từ tòa nhà Kỷ gia ra tới, xoa xoa ngực.
“Nương!” Tống Phúc Quý đã sớm chờ ở cửa.
“Đi, đi mua chút đồ vật mang về. Mấy ngày liền không về nhà, cũng không biết tình huống trong nhà như thế nào!” Tống Đoàn Viên nói, lôi kéo Tống Phúc Quý đi thật nhanh. Gạo, mì, thịt, đồ ăn gì đó, thấy cái gì cũng mua không kịp hỏi giá, bộ dáng hào sảng khiến Tống Phúc Quý nhìn đến sững sờ.
“Nương, sao lại mua nhiều như vậy?” Tống Phúc Quý hỏi.
“Hôm nay là ngày vui của nhà ta, đương nhiên phải chúc mừng một chút!” Tống Đoàn Viên một bên xách đồ vật đi đến chỗ xe bò, một bên nói, “Đáng tiếc còn chưa có tin tức của Tới Đệ, con trở về đừng nói cho Ngọc Lan, miễn cho nàng lo lắng.”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.
Cửa thị trấn.
Ngưu đại bá đã sớm chờ ở đó.
“Nương Phúc Quý, không có việc gì chứ?” Ngưu đại bá tiến lên hỏi, “Các ngươi bị lôi đi làm ta sợ muốn chết, may mắn Phúc Quý đã vài lần bảo ta đưa tin, ta mới biết các ngươi không có việc gì.”
Tống Đoàn Viên một bên lên xe bò một bên nói: “Không có chuyện gì, tất cả đều ổn, chỉ là thiếu chút nữa đã liên luỵ đến ngươi!”
Xe bò của Ngưu đại bá may mắn là đặt ở bên ngoài chợ, nếu không, đã sớm bị Thẩm Lận kéo đi chôn. Tuy rằng Thẩm gia có bồi thường tiền, nhưng rốt cuộc là con vật mà chính mình đã nuôi lâu như vậy, cũng có cảm tình.