Tống Đoàn Viên nắm chặt tay, gật gật đầu.
Một đêm này, Tống Đoàn Viên không có chợp mắt, sáng sớm hôm sau liền chờ tới cửa thành.
Xe chở tù muốn ra khỏi thành thì cần phải đi qua cửa thành.
Hôm nay cửa thành đứng một ít bá tánh, không nhiều lắm, thưa thớt, tựa hồ cũng đang nhìn xung quanh.
"Tới tới!" Không biết ai hô một câu, liền thấy bá tánh dần dần nhiều lên.
Ở đầu kia của đường, dần dần xuất hiện mấy đội thị vệ cưỡi ngựa.
Mặt sau thị vệ chính là hai chiếc xe chở tù.
Tống Đoàn Viên không nhịn được tiến lên.
Liền thấy chiếc xe chở tù thứ nhất chốt một nữ nhân, đầu tóc bù xù, nhìn không rõ mặt, trên tay trên chân mang theo xiềng xích.
Trong chiếc xe ngựa thứ hai, nhốt một nam nhân hắc y, trên mặt đeo mặt nạ màu đen, đúng là Dạ Phách.
Nam nhân kia đầu tóc bù xù, thân hình thập phần giống Kỷ Trường An.
"Đây là những kẻ hại chúng ta, đánh chết bọn họ!" Không biết ai hô một câu, có bá tánh lấy trứng gà, cải trắng, củ cải từ trong rổ trong lòng ngực ra, hung hăng ném tới xe chở tù.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, đang muốn tiến lên, lại thấy có người đột nhiên lao tới, giống như điên rồi lao tới xe tù chở Dạ Phách, lập tức liền đụng phải.
Xe chở tù lập tức bị đẩy ngã.
Nam nhân trong xe chở tù lập tức liền cùng xe chở tù ngã xuống mặt đất, lộ ra một khuôn mặt, thật là Kỷ Trường An!
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, đang muốn tiến lên, lại bị một người phía sau ngăn lại.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, phát hiện thế nhưng là Nhị Nhân.
"Nhị Nhân, sao con ở……" Tống Đoàn Viên còn chưa nói xong, đã bị Nhị Nhân lôi đi.
"Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu muốn làm gì?" Nhị Nhân hỏi, đầy mặt tang thương, trên người trên mặt tất cả đều là tro bụi mệt mỏi, nhìn ra được là suốt đêm lên đường không có nghỉ ngơi.
"Nhị Nhân, ta muốn gặp……" Tống Đoàn Viên còn muốn nói cái gì, liền thấy xe chở tù đã bị đưa ra khỏi cửa thành.
Tống Đoàn Viên vội vàng đuổi theo, lại vẫn bị Nhị Nhân ngăn lại.
"Nghĩa mẫu, con được nhị ca và Chu đại phu nhờ đến mang nghĩa mẫu trở về, nghĩa mẫu đừng làm cho con khó xử!" Nhị Nhân nhìn thoáng qua phía trước, "Sao thế, hai người kia là người nghĩa mẫu nhận thức ư?"
Tống Đoàn Viên hỏi: "Con có biết hai người kia là ai không?"
Nhị Nhân lắc đầu, "Con ở bên ngoài đợi ba ngày, nói là cửa thành bị đóng, không cho tiến vào, lúc vừa mới mở cửa thành con liền đi vào, chuyện khác cũng không biết, chỉ nhìn thấy nghĩa mẫu!"
Tống Đoàn Viên đè thấp âm thanh nói: "Nghe nói đã bắt được công chúa Thanh quốc và Dạ Phách!"
Nhị Nhân nga một tiếng, lại nói với Tống Đoàn Viên: "Nghĩa mẫu, chúng ta vẫn nên mau chóng ra khỏi thành đi, vạn nhất lại tàn sát dân trong thành thì làm sao?"
Tống Đoàn Viên nhìn hắn: "Người kia chính là công chúa Thanh quốc, người mà thần tiễn gia tộc nhiều thế hệ vẫn luôn bảo hộ, con không đi cứu nàng sao?"
Nhị Nhân cười cười: "Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu quên là chính nghĩa mẫu nói với con, bảo con sống cho chính mình là được, nghĩ nhiều trách nhiệm như vậy làm gì, nhân sinh ngắn ngủn vài thập niên, sống như thế nào sung sướng thì cứ sống như vậy đi!"
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ xoa xoa trán, lúc ấy nàng sợ Nhị Nhân muốn kế thừa di chí của thần tiễn gia tộc, lại đi làm tiết mục phản Thiên Cơ phục Thanh, không có nghĩ đến Nhị Nhân lại quên sạch sẽ di chí của tổ tiên.
"Con không đi cứu công chúa Thanh quốc, nhưng tốt xấu gì cũng cho ta một cái mặt mũi, đi đến đó gặp một người bằng hữu khác của ta, ta phải đi cứu hắn!" Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói.
"Ai? Dạ Phách?" Nhị Nhân sửng sốt, "Nghĩa mẫu sao nhận thức người này?"
Tống Đoàn Viên không thể nhiều lời, chỉ lôi kéo Nhị Nhân ra khỏi thành.
Nàng cần cứu Kỷ Trường An!