Ngoài thành, trên sườn núi nơi xa, xe chở tù ngã xuống mặt đất, trên mặt đất đè nặng một người, một thân hắc y, đầu tóc bù xù, đúng là Kỷ Trường An mà trước đó Tống Đoàn Viên nhìn thấy ở trên xe chở tù.
Tống Đoàn Viên lo lắng, nàng nhìn thoáng qua bốn phía, không có người, thị vệ đổ đầy đất, đã chết toàn bộ, "Thanh Nguyên" công chúa giả cũng ngã xuống mặt đất.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, nhìn Kỷ Trường An bị đè ở dưới xe, đột nhiên nhớ tới kiếp trước.
Kiếp trước Kỷ Trường An bị đè ở dưới xe kết hôn, hiện giờ lại bị đè ở dưới xe chở tù!
Một loại cảm giác tuyệt vọng lập tức dâng lên ở trong trái tim Tống Đoàn Viên, nàng cảm thấy hô hấp của chính mình khó khăn lên, hình ảnh trước mắt chồng lên kiếp trước, nàng từng bước một đến gần.
Không có khả năng, không có khả năng!
Tống Đoàn Viên lúc trước còn ôm một tia may mắn, nếu "Thanh Nguyên" là giả, vậy "Dạ Phách" cũng có thể là giả, nhưng người nhìn thấy ở trong thành thật là Kỷ Trường An, Tống Đoàn Viên áp lực đến không thể hô hấp!
Một loại cảm giác lạnh băng nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Tống Đoàn Viên muốn phát ra âm thanh, lại phát hiện khóe môi chính mình run rẩy thế nhưng vô pháp ra tiếng.
Tống Đoàn Viên từng bước một đến gần người trên mặt đất kia, sau đó quỳ gối trên mặt đất.
Nàng không tin người nam nhân này là Kỷ Trường An, nàng không có dũng khí vươn tay đẩy tóc nam nhân ra, xem cẩn thận một chút.
Nàng sợ nhìn thấy gương mặt kia……
Nhị Nhân nhìn thoáng qua khắp nơi, tiến lên thấp giọng nói: "Nghĩa mẫu, không có một ai còn sống!"
Nhị Nhân nói xong, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt xanh mét của Tống Đoàn Viên, không nhịn được hỏi một tiếng: "Nghĩa mẫu, người này đối với nghĩa mẫu rất quan trọng sao?"
Một câu của Nhị Nhân, lập tức làm Tống Đoàn Viên bị phá vỡ, nước mắt nàng lập tức liền chảy xuống.
Rất quan trọng, thật sự rất quan trọng, Tống Đoàn Viên không thể tin được nếu người nằm trên mặt đất thật là Kỷ Trường An, nàng sẽ phải đối mặt như thế nào.
Kháng ung thư mười mấy năm, Tống Đoàn Viên rất ít rơi lệ, nhưng hiện tại, nước mắt lại không nhịn được chảy ra ngoài.
Nàng đã từng ngay cả chết cũng không sợ, nhưng hiện giờ lại sợ Kỷ Trường An chết như vậy.
Nhị Nhân do dự một chút, tiến lên, tính toán xốc tóc trên mặt nam nhân kia lên.
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngón tay, trơ mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Nhị Nhân lay ra một sợi, lộ ra sườn mặt nam nhân.
Ánh mắt Tống Đoàn Viên lại một lần nữa co rụt.
Sườn mặt cũng cực kỳ giống Kỷ Trường An.
Toàn thân Tống Đoàn Viên đều đang run rẩy, nàng muốn khống chế chính mình, nhưng như thế nào cũng không ngăn được, cả người từng đợt rét run.
Tống Đoàn Viên muốn Nhị Nhân chạy nhanh xốc toàn bộ tóc lên, nhưng lại sợ Nhị Nhân xốc lên.
Ngay khi Tống Đoàn Viên thập phần bất lực, một đôi tay vỗ vào trên vai Tống Đoàn Viên.
Đôi mắt Tống Đoàn Viên hàm chứa nhiệt lệ quay lại, đối thượng với một gương mặt quen thuộc.
"Kỷ Trường An!" Tống Đoàn Viên lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, âm thanh đều khàn khàn.
Kỷ Trường An tiến lên ôm lấy Tống Đoàn Viên: "Ta ở đây, ta không có việc gì!"
Tống Đoàn Viên rốt cuộc không nhịn được, nước mắt xôn xao chảy xuống, "Ta cho rằng đời này ngươi đã bị xe chở tù đè chết!"
Kỷ Trường An bất đắc dĩ cười khổ: "Sẽ không, sẽ không, ta còn muốn cưới ngươi, sao bỏ được đi tìm chết!"
Tống Đoàn Viên giơ tay đánh bả vai Kỷ Trường An.
Lúc này Nhị Nhân đẩy tất cả tóc của người nọ ra, nhìn nhìn, ngoái đầu lại nhìn Kỷ Trường An: "Đừng nói, người này thật đúng là giống Kỷ công tử!"
Tống Đoàn Viên nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Trường An: "Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"