“Được được được, ta không nói, sự tình ngựa trong quân……” Thẩm Lận thấp giọng hỏi.
“Bảo Hách Ly Cung đi!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Thẩm Lận sửng sốt: “Hách Ly Cung sẽ vào Thái Y Viện, nếu để người ta biết hắn đã từng xem bệnh cho trâu ngựa, về sau……”
“Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết!” Kỷ Trường An nói, “Hơn nữa trong quân tất cả đều là người của Trình Vương, như vậy Trình Vương nói không chừng sẽ cảm động, đối với hắn càng thêm tốt!”
Thẩm Lận do dự một chút, ngước mắt hỏi: “Gần đây Hách Ly Cung đắc tội công tử sao?”
Kỷ Trường An ngước mắt cười nói: “Ngươi nói có khả năng này sao? Hiện giờ bệnh của ta còn trông cậy vào Hách thần y!”
Thẩm Lận gật đầu: “Cũng đúng!”
Thẩm Lận nghĩ, chậm rãi đi ra ngoài.
Kỷ Trường An nâng mắt, chậm rãi dùng ngón tay gõ gõ đầu giường.
Sư muội? Hắn nghe được thực chói tai!
“Cha, cái tên Kỷ Trường An này chính là cố ý, thế nhưng phái con đi đến quân doanh trị bệnh cho ngựa!” Hách Ly Cung hướng Hách lão nhân tố khổ.
Hách lão nhân liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái: “Rèn luyện nhiều một chút cũng tốt!”
“Nếu bệnh này là sư muội phát hiện ra, vì sao không cho nàng đi?” Hách Ly Cung cảm thấy ủy khuất, hắn tương lai phải làm viện sử Thái Y Viện, nếu bị người ta biết hắn đã từng xem bệnh cho gia súc, hắn sao có thể phục chúng?
“Sư muội con có chuyện quan trọng hơn phải làm!” Hách lão nhân nói.
“Cha, cha thật sự tin tưởng sư muội có thể chữa khỏi chân cho Trình Vương?” Hách Ly Cung lại lần nữa hỏi.
Hách lão nhân gật đầu: “Y thuật của nàng cao thâm khó đoán, nhưng thực hiển nhiên lai lịch bất chính, nàng bái ta làm thầy, cũng là vì tìm một cái xuất xứ thôi, nếu thật sự luận lên, nói không chừng y thuật so với ta còn cao minh hơn!”
Hách Ly Cung sửng sốt một chút: “Cha, cha từ khi nào đã học được tự coi nhẹ chính mình, không tự tin như vậy? Trước kia cha luôn khoe khoang chính mình là thần y đệ nhất thiên hạ, bên trong bốn bể khó có địch thủ!”
Hách lão nhân lắc đầu: “Giang sơn có người tài, ta không phục không được!”
Hách Ly Cung ngẩn ra, lập tức trầm mặc.
Cha tìm người kia đã hơn hai mươi năm, nếu không phải vẫn chưa tìm được, cha cũng sẽ không luôn kiên trì, đã sớm tiêu dao giang hồ.
“Cha, cha già rồi thì vẫn còn có con!” Hách Ly Cung nói.
“Có cái rắm, con đã sắp 30, khi nào mới chịu thành thân sinh con? Con là muốn Hách gia chúng ta tuyệt hậu sao?” Hách lão nhân từ trên chân sờ soạng giày liền bắt đầu gõ Hách Ly Cung, Hách Ly Cung vội vàng chạy vắt giò lên cổ.
Xem ra hắn không thích hợp nói mấy lời tình cảm.
Lúc này trong Tống gia ở Tống gia thôn, Vương Ngọc Lan đang cảm động chảy nước mắt ào ào.
Tống Đoàn Viên chẳng những mua một đống đồ ăn ngon trở về, lại còn đánh một chiếc khóa bạc cho con của nàng.
Khóa bạc, chỉ có trên người con nhà phú quý mới có thể đeo, hiện giờ liền chói lọi đeo ở trên cổ con gái.
“Nương, khóa cũng quá lớn, rất nặng!” Vương Ngọc Lan cũng không dám động vào, sợ làm hỏng.
“Không nặng, cái này nhỏ, chờ về sau có tiền sẽ làm cái lớn hơn!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói.
“Nương, tên của cháu gái đã đặt xong, nương nhìn một cái xem!” Lúc này Tống Phúc Tin tiến vào, trong tay cầm một tờ giấy đỏ, trên giấy viết bảy tám cái tên, muốn Tống Đoàn Viên làm chủ chọn lựa.
Vương Ngọc Lan cảm kích liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái.
Hai ngày qua, Tống Phúc Quý và Tống Đoàn Viên đều không ở nhà, chỉ có mấy phụ nhân nàng và Tống Phúc Tin, ban đầu cho rằng Tống Phúc Tin sẽ thập phần ghét bỏ, lại không có nghĩ đến, Tống Phúc Tin thế nhưng giống như một nam nhân gánh vác hết trách nhiệm bảo vệ gia đình.