Bận việc lên thời gian trôi qua tựa hồ đặc biệt nhanh, hơn phân nửa tháng qua đi, tới cuối tháng một, phòng nấm đã xây xong, cũng thu hoạch được mẻ nấm thứ nhất.
Lúc này thời tiết lúc ấm lúc lạnh, cũng may trên núi An Nam có suối nước nóng, cho nên sau khi thu hoạch nấm, đưa đến Lâm thành bán, lập tức liền hấp dẫn không ít khách hàng tiến đến.
Trước kia, khi nhắc tới huyện An Nam, mọi người đều biến sắc, bởi vì nơi này toàn dân chạy nạn, sợ có ôn dịch, sợ có thổ phỉ, nhưng hiện giờ nơi này lại cung cấp sản lượng sản lượng nấm lớn nhất huyện An Nam, hơn nữa ở dưới sửa trị của dưới sự của Kỷ Trường An, trị an phụ cận huyện An Nam đều nổi tiếng, tất cả người phụ cận huyện thành đều tiến đến mua nấm.
Có dòng người động, khách điếm của Khách thị liền chính thức buôn bán lên, Bạc thị liền lấy ra bản lĩnh giữ nhà, dạy mọi người kỹ năng đánh cuộc, cũng mở sòng bạc lên.
Nói đến cửa hàng tự nhiên không thể thiếu tửu quán, tửu quán của Tửu thị cũng mở lên.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, huyện An Nam từ một chỗ tránh nạn của dân chạy nạn trở thành một đô thành phồn vinh tường hòa.
Buổi tối hôm nay, Giang Long cầm mấy thanh vải đỏ tiến đến, vui rạo rực đo may áo cho Tống Đoàn Viên.
"Phu nhân, công tử tìm sư phó thêu tốt nhất Giang Nam tiến đến làm áo cưới cho phu nhân!" Giang Long vui rạo rực nói.
Tống Đoàn Viên cười cười, vuốt ve chất liệu vải.
Tính lên còn có một tháng, thật là nên làm áo cưới.
Chỉ là không biết vì sao, càng tiếp cận ngày này, trong lòng Tống Đoàn Viên lại càng không an ổn.
Ngay khi Tống Đoàn Viên tâm thần không yên , Hoa Hồ cười tủm tỉm tiến vào: "Phu nhân, ngài nhìn xem ai tới?"
Hoa Hồ tiến vào, phía sau là Vương Ngọc Lan.
Trên tay Vương Ngọc Lan dắt hai đứa nhỏ, Tống Tới Đệ và em bé, Tống Tiếu Tiếu đã trưởng thành hơn rất nhiều, biến thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, cõng tay nải, trong tay cầm đồ chơi và thức ăn của hai đứa nhỏ.
"Bà nội!" Tống Tiếu Tiếu nhào vào trong lòng ngực Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lên tiếng, ôm lấy Tống Tiếu Tiếu.
Em bé cũng giãy giụa buông tay Vương Ngọc Lan, bước thập phần vững vàng đi theo phía sau Tống Tiếu Tiếu, cũng muốn Tống Đoàn Viên ôm một cái.
Tống Đoàn Viên ôm hai cháu gái, mỗi bên một đứa.
Tống Tới Đệ, cũng chính là Tống Nhạc Nhạc, nhút nhát sợ sệt nhìn qua, dù Tống Đoàn Viên gọi như thế nào cũng không chịu tiến lên.
"Nương, Nhạc Nhạc còn lạ!" Vương Ngọc Lan đã quen gọi Tống Tới Đệ là Tống Nhạc Nhạc, không nghĩ đổi tên, cũng không có ý tưởng muốn con trai, nuôi ba đứa con gái đã cảm thấy thực hạnh phúc.
"Không có việc gì!" Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, "Sau khi đứa nhỏ này trở về, ta cũng chưa có thân cận với nàng được mấy lần đã rời đi, qua lâu như vậy, tự nhiên là xa lạ một chút!"
Vương Ngọc Lan gật gật đầu nói: "Đứa nhỏ này đã quen thuộc với con, mấy ngày nay đều là con ôm nàng và muội muội nàng cùng nhau ngủ, còn Tiếu Tiếu đã trưởng thành, cũng có thể lý giải, không làm nũng!"
Vương Ngọc Lan nói, vươn tay tới sờ sờ đầu Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu gật gật đầu nói: "Nương, Nhạc Nhạc không ở bên nương nhiều năm như vậy, em bé lại nhỏ, về lý nương nên chiếu cố bọn họ nhiều một chút!"
Tống Đoàn Viên cũng không nhịn được sờ sờ đầu Tống Tiếu Tiếu nói: "Cháu tuy rằng hiểu chuyện, nhưng cũng không thể ủy khuất chính mình!"
Tống Tiếu Tiếu gật gật đầu: "Bà nội, cháu không ủy khuất, cháu cảm thấy hiện tại thực hạnh phúc!"
Vương Ngọc Lan còn nói thêm: "Hiện giờ sản phẩm thêu của Tiếu Tiếu rất đáng giá, ở Thiên Thành rất nhiều người tới cửa cầu thêu phẩm!"