Trong lòng Tống Đoàn Viên vừa động, hỏi: "Vậy Tiếu Tiếu có bằng lòng thêu áo cưới đỏ cho bà nội hay không?"
Vương Ngọc Lan sửng sốt, vội nói: "Nương, việc này không được, trước kia nương bảo Tiếu Tiếu thêu túi gấm cũng không sao, nhưng áo cưới đỏ là vật quan trọng, cả đời cũng chỉ có một lần, rất nhiều khách khứa đều nhìn, vạn nhất Tiếu Tiếu thêu hỏng thì……"
"Ta chỉ muốn Tiếu Tiếu thêu cho ta!" Tống Đoàn Viên cười cười, nắm tay nhỏ của Tống Tiếu Tiếu, "Mang theo chúc phúc của toàn bộ người Tống gia, ta gả cũng an tâm!"
Tống Tiếu Tiếu lập tức nghiêm túc gật đầu: "Bà nội, cháu thêu cho bà!"
Vương Ngọc Lan vẫn có chút lo lắng, rốt cuộc Tiếu Tiếu cũng còn nhỏ, thêu khăn túi thơm còn được, người mà Tống Đoàn Viên gả cho chính là Kỷ công tử, nếu thêu không tốt, Kỷ gia là danh môn, vạn nhất ghét bỏ……
Tống Đoàn Viên bảo nàng cứ yên tâm, chuyện này nàng sẽ nói cùng Kỷ Trường An.
Vương Ngọc Lan sau đó mới yên tâm.
Ngoài cửa phòng, Tống Song Hỉ cọ tới cọ lui không chịu tiến vào.
Tống Đoàn Viên nhìn nàng một cái, hướng tới nàng vẫy vẫy tay.
Tống Song Hỉ sau đó mới đi vào.
"Huyện An Nam hiện tại đang xây dựng, ta nhận thức mấy vị phu nhân thập phần có bản lĩnh, con tới đi theo các nàng có thể học được không ít ." Tống Đoàn Viên nói.
Tống Song Hỉ do dự một chút, gật gật đầu.
Tống Phúc Quý đi đỗ xe bây giờ mới tiến đến, hành lễ với Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên hỏi: "Thân mình Đại Cát như thế nào?"
Tống Phúc Quý có chút ảm đạm: "Trước khi đi con có đi nhìn thoáng qua Đại Cát, đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa giống với trước kia."
Tống Đoàn Viên sâu kín thở dài.
"Nhưng Chu đại phu nói thành thân trước khi có thể chạy tới, Đại Cát cũng muốn nhìn nương thành thân!" Tống Phúc Quý nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Người một nhà nói chuyện một hồi lâu, sau đó mới từng người đi nghỉ ngơi.
Đoàn người đi rồi, trong lòng Tống Đoàn Viên nhớ bệnh Đại Cát, có lẽ lần này tiến đến, nếu nàng có thời gian, sẽ chăm sóc Đại Cát một chút.
Buổi tối Kỷ Trường An tiến đến, gặp mặt Tống Phúc Quý, nhưng bởi vì hiện tại có một đống sự tình muốn vội, cũng không có ở lại ăn cơm, chỉ nói vài câu cùng Tống Đoàn Viên, liền vội vàng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên liền mang theo Tống Song Hỉ đi đến chỗ Khách thị.
Khách thị là người nhiệt tình, lại mở khách điếm, nhận thức nhiều người trên đường, Tống Đoàn Viên để Tống Song Hỉ trực tiếp nhận Khách thị làm mẹ nuôi, cho nàng ở lại khách điếm rèn luyện.
"Phu nhân, vị này chính là gì của phu nhân?" Khách thị cười tủm tỉm hỏi.
Tống Đoàn Viên vừa muốn nói chuyện, Tống Song Hỉ liền cướp nói: "Ta là muội muội của Tống phu nhân, ta gọi là Tống Song Hỉ!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
Nghe nói là muội muội của Tống Đoàn Viên, Khách thị thập phần vui mừng, chạy nhanh nhận Tống Song Hỉ làm con gái nuôi, hơn nữa còn lôi kéo nàng đi khắp nơi nhìn một cái.
Lúc này Bạc thị và Tửu thị nghe nói cũng tới, tất cả đều muốn tranh cướp làm mẹ nuôi của Tống Song Hỉ.
"Tống phu nhân, bối phận không đúng, nếu là muội muội ngài, không phải nên làm muội muội của chúng ta sao?" Bạc thị sửng sốt một chút hỏi.
"Làm muội muội cũng được!" Tống Song Hỉ cười hì hì nói.
Con gái nuôi Tống Song Hỉ liền biến thành muội muội.
Tống Song Hỉ đi theo ba người, xuyên qua giữa khách điếm, tửu lầu, sòng bạc.
Buổi tối, Tống Phúc Quý nghe nói chuyện này, không nhịn được hỏi Tống Đoàn Viên: "Nương, nương không lo lắng Song Hỉ học cái xấu sao?"
Rốt cuộc người đến khách điếm, tửu lầu, sòng bạc, đều ngư long hỗn tạp.