Trong lòng Tống Đoàn Viên lại lần nữa có hy vọng, nàng tụ tập sức lực, vươn chân ra, muốn hung hăng va chạm vào giường gỗ, nhưng chân kia lại vẫn không nhúc nhích.
Hồi lâu lại không có động tĩnh.
Ngay khi Tống Đoàn Viên cho rằng hai đứa nhỏ đã đi rồi, âm thanh Tống Tiếu Tiếu vang lên ở trước giường, "Đây không phải quần áo của tiểu cô sao, tiểu cô đang ngủ nướng!"
Tống Đoàn Viên mắt trông mong nhìn, hy vọng Tống Tiếu Tiếu mở cái chăn trên người nàng ra.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng quấy nhiễu tiểu cô, tính tình tiểu cô không tốt, tỷ cũng biết mà, vạn nhất lại đánh chúng ta……" Âm thanh nhút nhát sợ sệt của Tống Nhạc Nhạc lại vang lên.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, Tống Song Hỉ còn đánh trẻ con? Đứa nhỏ này biến thành như vậy, nàng lại không biết, nàng thật là quá thất trách!
Tưởng tượng đến Tống Song Hỉ mấy ngày nay vẫn luôn chịu ác mộng như vậy dày vò, tưởng tượng đến vô số ban đêm Tống Song Hỉ chỉ có thể ôm chính mình run bần bật……
Tống Đoàn Viên sâu kín thở dài.
"Tiểu cô đang thở dài!" Đột nhiên, Tống Tiếu Tiếu kêu lên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, không thể tưởng được vừa rồi thở dài, thế nhưng lại phát ra âm thanh.
"Chúng ta đi nhanh đi, vạn nhất tiểu cô phát giận!" Tống Nhạc Nhạc vừa nghe vậy, sợ tới mức chạy ra phía ngoài.
Tống Đoàn Viên cũng không thể làm hai đứa nhỏ chạy, nàng thử muốn hô lên nhưng lại không phát ra âm thanh.
Lại qua thật lâu, trước giường tựa hồ an tĩnh.
Tống Tiếu Tiếu và Tống Nhạc Nhạc đã đi rồi!
Trong lòng Tống Đoàn Viên sốt ruột, lại không nói ra lời.
Bên ngoài vang lên âm thanh gõ báo giờ Mẹo, sắc trời cũng đã sáng, giờ lành nàng và Kỷ Trường An thành thân sắp tới!
Ngay lúc Tống Đoàn Viên nản lòng tức giận, liền nghe thấy một người chạy tiến vào.
"Tống Song Hỉ, nương không thấy đâu, muội còn ngủ ngon ở đây, dù cho muội không thích nương thành thân, muội cũng không thể đối xử với nương như vậy, nương đối với muội……" Vương Ngọc Lan lớn tiếng kêu, lập tức vạch chăn trên người Tống Đoàn Viên.
"Nương?" Nhìn Tống Đoàn Viên trong chăn, Vương Ngọc Lan lập tức sửng sốt, "Nương, sao nương lại ở chỗ này? Không phải nương mặc trang phục cưới đi rồi sao? Nương, sao nương không nói lời nào?"
Vương Ngọc Lan tiến lên, đỡ Tống Đoàn Viên dậy.
Tống Đoàn Viên dùng ánh mắt ra hiệu hòm thuốc đặt ở trước bàn trang điểm.
Vương Ngọc Lan đang có chút không biết làm sao, thấy Tống Đoàn Viên vẫn luôn nhìn hòm thuốc, lại thấy Tống Đoàn Viên không nói lời nào, lập tức liền hiểu, chạy nhanh đặt Tống Đoàn Viên dựa vào đầu giường, sau đó nhanh chóng chạy đến trước gương trang điểm, lấy hòm thuốc tới.
Tống Đoàn Viên dùng sức trừng đôi mắt, ý bảo Vương Ngọc Lan mở hòm thuốc ra.
Vương Ngọc Lan vội vàng mở hòm thuốc ra.
Giải dược nằm bên trong.
Tống Đoàn Viên tiếp tục dùng ánh mắt ra hiệu một chút.
Vương Ngọc Lan cầm mấy bình đều không phải, Tống Đoàn Viên liền có chút sốt ruột.
"Nương, nếu nương muốn, nương liền chớp chớp mắt!" Vương Ngọc Lan cũng sốt ruột, nhưng cũng biết sốt ruột vô dụng, vì thế cầm lấy từng cái cho Tống Đoàn Viên xem.
Khi bắt được cái thứ bảy, Tống Đoàn Viên rốt cuộc chớp chớp mắt.
Vương Ngọc Lan vui vẻ nói: "Chính là cái này đúng không? Dược này dùng như thế nào?"
Vương Ngọc Lan dùng sức mở nút bình ra, nhìn nhìn bên trong, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc nhỏ màu đen.
Tống Đoàn Viên dùng ánh mắt ý bảo một chút, muốn Vương Ngọc Lan đặt thuốc ở trong miệng nàng.
Vương Ngọc Lan xem không hiểu ý của Tống Đoàn Viên, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nên thử một chút, mở miệng Tống Đoàn Viên ra.
Đặt viên thuốc đen ở trong miệng Tống Đoàn Viên, một cỗ vị cay độc kích thích, từ xoang mũi lập tức lên đến đỉnh đầu, Tống Đoàn Viên chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh thanh minh.