"Khụ khụ!" Tống Đoàn Viên không nhịn được ho khan hai tiếng, lại đánh mấy cái hắt xì, theo bản năng giơ tay che miệng lại.
Vừa giơ được tay lên, Tống Đoàn Viên liền biết giải dược dùng được, nàng chậm rãi duỗi cánh tay, hơi hé miệng, cũng bắt đầu có thể nói chuyện.
"Nương, rốt cuộc có chuyện gì? Người mặc áo cưới đỏ của nương rời đi là ai?" Vương Ngọc Lan vội vàng gấp giọng hỏi, còn nói thêm, "Vừa rồi con nhìn thấy một bóng người mặc áo cưới đỏ rời đi, con còn tưởng rằng là nương, còn bảo cha của Tiếu Tiếu đi nói cho Kỷ công tử, hiện giờ……"
Trong lòng Tống Đoàn Viên quýnh lên, người này lợi dụng Tống Song Hỉ vây khốn nàng, lại muốn Tống Song Hỉ mặc áo cưới đỏ của nàng rời khỏi Tống gia, còn cố ý để cho người Tống gia nhìn thấy, chẳng lẽ mục đích chân chính của nàng là đối phó với Kỷ Trường An?
"Con bảo lão đại đi thông tri Kỷ công tử ư?" Tống Đoàn Viên lập tức phá tan hạn chế, không nhịn được buột miệng thốt ra, chạy nhanh lôi kéo Vương Ngọc Lan hỏi.
Vương Ngọc Lan gật gật đầu, cảm thấy chính mình phảng phất đã làm sai chuyện, nàng vội vàng hỏi: "Nương, con có phải đã làm sai hay không? Con cũng chỉ là……"
Tống Đoàn Viên xua xua tay, thở hổn hển một hơi: "Hiện tại còn ai đang ở trong nhà? Lão đại hay là lão nhị?"
Vương Ngọc Lan vội nói: "Đều không ở nhà, đều đi ra ngoài tìm nương, chỉ có con ở nhà trông bọn trẻ! Hôm nay là ngày nương thành thân, khách khứa cũng đã tới, thím Trịnh bọn họ đang ở bên ngoài tiếp đón khách khứa……"
Vương Ngọc Lan còn chưa nói xong, đã bị Tống Đoàn Viên đánh gãy.
Hiện tại không phải vấn đề là thành thân hay không, Tống Đoàn Viên lo lắng Kỷ Trường An gặp nguy hiểm!
"Hoa Hồ và Giang Long đâu?" Tống Đoàn Viên lại hỏi, "Các nàng có ở nhà không?"
Vương Ngọc Lan đang muốn nói chuyện, liền thấy Giang Long từ bên ngoài vọt vào tới: "Phu nhân, phu nhân không đi ra ngoài sao?"
Tống Đoàn Viên gật đầu, chạy nhanh phân phó Giang Long: "Ngươi mau đi tìm Kỷ công tử, bảo hắn không cần dễ tin bất luận kẻ nào, hắn……"
Giang Long vội nói: "Phu nhân, công tử đã đi vào trong núi!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, hỏi: "Vì sao đi vào trong núi?"
"Nô tỳ nghe Thẩm Lận nói là có người đưa một phong thư tới cho công tử, nói đã bắt phu nhân vào trong núi, muốn một mình công tử đến đó, nếu không sẽ gây bất lợi cho phu nhân, công tử sốt ruột cứu phu nhân, liền một mình tiến đến……" Giang Long lập tức ý thức được cái gì, "Có người dùng điệu hổ ly sơn, công tử có gặp nguy hiểm không?"
Lúc này, thân thể Tống Đoàn Viên đã chậm rãi khôi phục tri giác, nàng giãy giụa muốn đứng lên.
Giang Long và Vương Ngọc Lan tiến lên, chạy nhanh đỡ Tống Đoàn Viên.
"Mang ta đi vào trong núi, nhanh lên!" Tống Đoàn Viên phân phó Giang Long.
Giang Long chạy nhanh cõng Tống Đoàn Viên lên tới, chạy về phía ngoài cửa, một bên chạy một bên phân phó đám người Điền Thất: "Mau, chuẩn bị xe ngựa!"
Điền Thất dắt xe ngựa đến trước cửa, Giang Long cũng cõng Tống Đoàn Viên lên.
Giang Long hơi hơi thở dốc, muốn Điền Thất chạy nhanh đánh xe.
Điền Thất vội vàng đánh xe xông ra ngoài.
Trong xe ngựa, Giang Long che lại bụng tựa hồ có chút khó chịu.
"Có phải khẽ động miệng vết thương hay không?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Giang Long từ sau khi bị thương, lưu lại chút di chứng, miệng vết thương vừa khẽ động liền sẽ đau.
"Phu nhân, nô tỳ không có việc gì, nô tỳ hiện tại lo lắng cho công tử!" Giang Long hỏi, "Việc này rốt cuộc là có chuyện gì? Đại công tử không phải nói thấy phu nhân rời khỏi nhà rồi sao?"
Tống Đoàn Viên chỉ đành kể lại sự tình Tống Song Hỉ làm.
Giang Long lập tức mở to hai mắt nhìn: "Ngũ tiểu thư sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Nàng đây là bị người mê hoặc sao!"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Nàng ngày ngày bị bóng đè dây dưa, bị quản chế với người, cũng trách ta, không có kịp thời phát hiện ra cảm xúc của nàng, còn tưởng rằng nàng chỉ đơn thuần không thích ta thành thân, lại không có nghĩ đến……"