Con hắn - Kỷ Thập Nhất, thời điểm từ trong bụng mẹ ra tới đã có chứng gầy yếu, một năm sẽ bị bệnh vài lần, một lần là một tháng, đứa trẻ năm sáu tuổi, lại gầy yếu như ba bốn tuổi, hôm nay vừa đến biệt uyển ngày đầu tiên, đã bị công chúa Thanh Nguyên ngã đè trúng, thiếu chút nữa không còn mệnh!
Kỷ Mặc Thiên đang muốn nói chuyện, tiểu Kỷ Trường An thế nhưng lại ngoan ngoãn theo Tống Đoàn Viên rời đi.
Kỷ Mặc Thiên sửng sốt một chút, có chút sốt ruột, nhưng ngại với mặt mũi Thanh hoàng hậu, chỉ đành chạy nhanh đuổi theo.
Thanh hoàng hậu cũng muốn nhìn xem con gái bảo bối của chính mình đang làm cái gì, cũng đi theo.
Tống Đoàn Viên cầm tay tiểu Thập Nhất đi tới phòng, nhìn thoáng qua khắp nơi, lại không có phát hiện địa phương đặc biệt, ngoại trừ một gốc cây tú cầu màu lam ở cửa sổ.
Cây tú cầu kia nở đến thập phần xinh đẹp, màu tím và xanh lam xen kẽ.
Tống Đoàn Viên tiến lên liếc mắt nhìn một cái, ngửi ngửi mùi.
"Đây là loài hoa mẫu thân thích nhất!" Tiểu Thập Nhất rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, âm thanh nhu nhu, mềm mại, giòn giòn, trên khuôn mặt tinh xảo như họa đều là ý cười.
Nghĩ đến sự tình công chúa Thái Bình đã làm trong kiếp trước, Tống Đoàn Viên thở dài một hơi.
"Trước mang bồn hoa này đi đã!" Tống Đoàn Viên phân phó thị nữ hầu hạ tiểu Thập Nhất.
Thị nữ sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn Kỷ Mặc Thiên một cái.
Kỷ Mặc Thiên thấp giọng nói: "Thập Nhất rất thích bồn hoa này, là mẫu thân hắn tự tay trồng, có vấn đề gì sao?"
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại nói: "Nguyên dị ứng thường là do phấn hoa hoặc do thức ăn, ta không có cách phán định là dị ứng cái gì, nhưng ít nhất cứ loại bỏ một ít nguy hiểm rõ ràng thì hơn. Kỷ quốc công, ngài trước hết nghe ta đi!"
Kỷ Mặc Thiên sửng sốt một chút, tổng cảm thấy công chúa ác ma hôm nay tựa hồ không giống trước kia.
Tống Đoàn Viên lại hỏi thị nữ về ẩm thực của tiểu Thập Nhất, đi phòng bếp nhỏ xem xét.
Tiểu Thập Nhất rất thích một loại cá, là đặc sản của Thanh quốc, Kỷ Mặc Thiên rất thương con trai, thường xuyên sai người đánh cá mới mẻ đưa tới nhà.
"Trước đổi ẩm thực một chút, nhìn xem tình huống như thế nào!" Tống Đoàn Viên nói.
Thanh hoàng hậu vẫn luôn đi sau nhìn, không nhịn được có chút nghi hoặc.
Đứa con gái không hiểu chuyện của nàng, từ khi nào lại làm việc có nề nếp như thế, phảng phất như người lớn vậy!
Tống Đoàn Viên thấy Kỷ Mặc Thiên do dự, cũng hỏi lại: "Kỷ quốc công không tin ta?"
Kỷ Mặc Thiên còn muốn nói gì nữa, tiểu Thập Nhất vội vàng ho khan lên, nửa ngày không có dừng lại.
Tống Đoàn Viên tiến lên, cởi bỏ vạt áo của tiểu Thập Nhất.
Tiểu Thập Nhất sửng sốt, một bên dùng tay che lại miệng nhỏ, một bên có chút quẫn bách mà đè lại tay Tống Đoàn Viên, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cũng không biết là bởi vì ho khan, hay là bị Tống Đoàn Viên dọa.
"Ta phải ghim kim cho ngươi khỏi ho!" Tống Đoàn Viên vội nói, không khỏi phân trần cởi áo hắn, lại bảo ngự y cầm hòm thuốc tới.
Ngự y chạy nhanh cầm hòm thuốc tiến lên.
Ngón tay Tống Đoàn Viên ấn ở vị trí huyệt Thiên Trung trước ngực tiểu Thập Nhất, dùng châm pháp vận khí hành mà Chu Cảnh Thiên dạy, nhanh chóng chuẩn xác đâm xuống.
Kế tiếp chính là huyệt du ở phần phổi, còn có huyệt thiên đột ở phần lưng.
Tiểu Thập Nhất chậm rãi không còn ho khan nữa, hắn thở hổn hển một hơi, thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.
Kỷ Mặc Thiên chạy nhanh tiến lên, có chút không dám tin tưởng.
Trước kia đứa nhỏ này ho khan, chỉ có Lam Lẫm có thể chế trụ, chỉ là Lam Lẫm là ngự y chủ quản của Thánh Thượng, muốn gặp cũng không dễ dàng.
Tống Đoàn Viên thở hổn hển một hơi, đột nhiên trước mặt một mảnh mơ hồ, trong đầu tựa hồ lại về tới một màn kiếp trước Kỷ Trường An bị đè dưới xe kết hôn……