Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 1207 - Chương 1207. Nguyện Ngươi Cả Đời Trường An Hỉ Nhạc 1

Chương 1207. Nguyện ngươi cả đời Trường An hỉ nhạc 1 Chương 1207. Nguyện ngươi cả đời Trường An hỉ nhạc 1

Một màn trong đầu kia rõ ràng như vậy, mọi thứ trước mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, Tống Đoàn Viên lập tức vô thố lên, không phân rõ đâu mới là hiện thực.

"Thanh Nguyên, Thanh Nguyên?" Bên tai Tống Đoàn Viên vang lên âm thanh Thanh hoàng hậu gọi nàng, nàng chạy nhanh hoàn hồn, mọi thứ trước mặt lại rõ ràng lên.

"Không thể tưởng được công chúa thật sự có thể giúp thế tử ngừng ho!" Ngự y vội nói, "Nhìn thủ pháp ghim kim vừa rồi của công chúa rất thuần thục, hẳn là đi theo Lam thần y học không ít thời gian đi?"

Tống Đoàn Viên cười cười: "Cái này không phải học cùng Lam thần y, là học cùng sư đệ của Lam thần y!"

Thanh hoàng hậu sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, Thanh Nguyên gặp qua sư đệ của Lam Lẫm khi nào?

Nhưng nhìn đứa con gái ngang ngược vô lý thế nhưng trở nên hiểu chuyện như vậy, trong lòng Thanh hoàng hậu cũng thập phần an ủi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ so đo nhiều như vậy.

"Kỷ quốc công, ngươi nhìn xem, hai đứa nhỏ rốt cuộc có thể chung sống hoà bình!" Thanh hoàng hậu bất đắc dĩ nói, "Trước kia đã cho ngươi thêm phiền toái!"

Kỷ quốc công xua xua tay, lại không có nói gì.

Tống Đoàn Viên nhìn, trong lòng nghĩ ngay cả Kỷ Mặc Thiên cũng không chịu cho Thanh hoàng hậu mặt mũi, xem ra Thanh Nguyên này thật là giỏi gây chuyện, khi còn nhỏ gây chuyện, sau khi thành thân ở Tống gia cũng gây chuyện!

Tống Đoàn Viên thở dài, tình thế hiện giờ, cũng không biết là như thế nào, vừa rồi nàng rõ ràng thấy được tình cảnh ở kiếp thứ hai, rõ ràng như vậy, chẳng lẽ kiếp thứ hai, Kỷ Trường An còn chưa chết? Vậy kiếp thứ ba này……

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bắt được vạt áo của Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên rũ mắt nhìn thoáng qua, liền thấy tiểu Thập Nhất đang bắt lấy vạt áo nàng, nâng đầu chớp mắt to nhìn Tống Đoàn Viên, "Chúng ta đi chơi đi!"

"Đi chơi? Thân thể của ngươi còn chưa có khoẻ hẳn!" Tống Đoàn Viên nói.

Tiểu Thập Nhất lại không nghe, lôi kéo Tống Đoàn Viên đi.

Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua về phía sau, Kỷ quốc công tựa hồ muốn ngăn trở, nhưng ngự y kia nói gì đó, Kỷ quốc công cũng không đuổi theo nữa.

Tiểu Thập Nhất vẫn luôn lôi kéo vạt áo Tống Đoàn Viên đi về phía trước.

Tống Đoàn Viên rũ mắt nhìn thân mình nhỏ bé của tiểu Kỷ Trường An, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Trước kia, đều là nàng nhìn lên Kỷ Trường An, không thể tưởng được cũng có một ngày, nàng sẽ làm Kỷ Trường An phải nhìn lên.

"Tiểu Thập Nhất!" Tống Đoàn Viên gọi hắn một tiếng.

Tiểu Thập Nhất ngoái đầu lại, nghiêm túc nhìn Tống Đoàn Viên.

"Ngươi ngoại trừ gọi là Kỷ Thập Nhất, còn có tên khác hay không?" Tống Đoàn Viên hỏi.

Tiểu Thập Nhất lắc đầu, "Phu tử của ta nói, chờ thời điểm ta thi tú tài mới ban tên chữ cho ta."

"Ta lấy cho ngươi một cái tên chữ được không?" Tống Đoàn Viên nghịch ngợm cúi đầu xuống, nhìn tiểu Thập Nhất.

Tiểu Thập Nhất do dự một chút: "Nhưng cha nói, muốn phu tử lấy cho ta, mọi học sinh tham gia thi tú tài, phu tử đều sẽ đặt tên."

"Nhưng ta lấy tên dễ nghe hơn so với phu tử ngươi, hơn nữa ta có phải đã cứu mệnh ngươi hay không?" Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói, "Ta cứu ngươi, mệnh của ngươi chính là của ta, ta giúp ngươi lấy tên, vì sao không thể? Giống như cái tên Thập Nhất này, không phải cũng là cha mẹ ngươi giúp ngươi lấy sao?"

Tiểu Thập Nhất nghiêm túc nghĩ nghĩ, tựa hồ là có chút đạo lý.

"Vậy lấy tên gì?" Tiểu Thập Nhất hỏi.

"Trường An như thế nào? Nguyện ngươi cả đời Trường An vui vẻ!" Tống Đoàn Viên thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói.

Mặc kệ một đời này là thiệt hay giả, cả đời Trường An vui vẻ, đều là chúc phúc của Tống Đoàn Viên với Kỷ Trường An.

Tiểu Thập Nhất nghĩ nghĩ: "Kỷ Trường An, tên cũng không tệ lắm, ta về sau sẽ gọi là Kỷ Trường An!"

Bình Luận (0)
Comment