Thanh hoàng hậu gật đầu: "Thanh Nguyên trước kia chỉ là không có tìm được bạn tốt mà thôi, ngươi nhìn xem, nàng có bạn tốt, cũng có thể cùng bạn tốt chơi rất khá!"
Thu Vãn gật gật đầu, trong lòng lại không nhịn được cười lạnh.
Công chúa Thanh Nguyên này ngang ngược vô lễ có tiếng, đột nhiên thay đổi tính tình, còn không biết đánh chủ ý gì!
Đôi mắt Thu Vãn gắt gao đi theo con gái của chính mình, nghĩ đến giấc mộng mấy ngày nay, trong lòng luôn có chút thấp thỏm.
Nàng biết chính mình vô duyên vô cớ sẽ không làm một giấc mộng như vậy, xem ra đêm nay có rảnh thì phải tính một quẻ.
Sắc trời dần dần đen xuống, Thu Vãn gọi Lâm Bích Vu về nhà.
Lâm Bích Vu có chút lưu luyến, hẹn ngày mai lại đến chơi.
Lâm Bích Vu đi theo Thu Vãn chuẩn bị trở về.
Thu Vãn trước khi đi, ngoái đầu liếc mắt nhìn lại Tống Đoàn Viên một cái.
Một cái liếc mắt kia làm đáy lòng Tống Đoàn Viên run lên.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, không biết hiện tại Thu Vãn có phải đã có ký ức của hai đời không, nếu có, vậy nàng phải cẩn thận một chút.
"Nguyên Nguyên, Vượng Tài chơi được không?" Tiểu Thập Nhất cười tủm tỉm hỏi.
"Chơi vui, nhưng không thể mê muội mất cả ý chí, ta dạy cho ngươi chút thứ hữu dụng!" Tống Đoàn Viên nghĩ tới Kỷ Trường An đã nói qua, mười tuổi nàng xuyên tới mấy ngày liền đi trở về, nếu nàng còn phải rời đi, tốt nhất nên hoàn thành nhiệm vụ.
Mười tuổi Tống Đoàn Viên tới bên này , đã dạy Kỷ Trường An rất nhiều, tỷ như khẩu quyết phép nhân, chế tác các loại dụng cụ giải phẫu, còn có bí quyết mở các loại cửa hàng.
Tống Đoàn Viên không biết nàng có thể ở thế giới này mấy ngày, nàng muốn chạy nhanh dạy cho Kỷ Trường An nhiều tri thức hiện đại, như vậy về sau, Kỷ Trường An mới có thể càng nhanh trở thành nhà giàu số một thiên hạ.
Thu Vãn đã mang theo Lâm Bích Vu về nhà, ở trên xe ngựa, Thu Vãn không nhịn được hỏi: "Con thực thích Kỷ Thập Nhất sao?"
Lâm Bích Vu ngại ngùng cười cười: "Kỷ Thập Nhất kỳ thật rất thông minh, hắn thời điểm ba tuổi đã biết ngâm nga tứ thư ngũ kinh, 4 tuổi ngâm thơ câu đối, ngay cả Thanh hoàng hậu cũng khen hắn là lương đống chi tài!"
"Phải không?" Thu Vãn nhíu mày, "Nhìn bộ dáng hắn nhảy nhót đi theo Thanh Nguyên, không giống một người thông minh!"
Lâm Bích Vu cũng sửng sốt một chút nói: "Kỳ thật con cũng không biết Kỷ công tử vì sao lại nguyện ý chơi đùa cùng công chúa, trước kia hắn đều tránh nàng!"
Thu Vãn cúi đầu, nhẹ nhàng ôm khuôn mặt nhỏ của Lâm Bích Vu, "nhưng chỉ cần con gái thích, mẫu thân cũng sẽ thích!"
Lâm Bích Vu đỏ bừng mặt.
Thu Vãn thập phần vừa lòng nhìn con gái ngoan ngoãn của chính mình, trải qua nhiều ngày ác mộng, nàng cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận, cái gì mà bảo vệ quốc gia, nàng đều không nghĩ, nàng chỉ nghĩ con gái nàng bình an không có việc gì.
Trở lại phủ tướng quân Oai Hùng, Thu Vãn nhìn lịch, mấy ngày nay đều đại hung, không dễ gieo quẻ, gieo quẻ cần phải ở ba ngày sau.
Vậy nàng liền chờ ba ngày.
Ngày thứ hai, Tống Đoàn Viên liền mang theo tiểu Thập Nhất học khẩu quyết phép nhân, không thể tưởng được tiểu Thập Nhất thông minh như thế, không đến mười lăm phút liền thuộc hết tất cả.
Tống Đoàn Viên không nhịn được có chút xấu hổ, nàng nhớ rõ thời điểm tiểu học nàng học khẩu quyết phép nhân thực lao lực, sao tới chỗ Kỷ Trường An lại nhẹ nhàng như vậy?
Tống Đoàn Viên lại dạy cho tiểu Thập Nhất các loại công cụ tiên tiến ở hiện đại, tỷ như các loại dụng cụ giải phẫu, còn có xe đạp, ván trượt xe, trượt tuyết, quan trọng nhất chính là phối phương của hỏa dược.
Tống Đoàn Viên không biết đứa bé kia khi xuyên qua tới đã dạy cho Kỷ Trường An năm tuổi những thứ gì, nhưng hiện giờ, nàng muốn đem những gì mình biết đến, đều dạy cho Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên hy vọng một đời này, Kỷ Trường An có thể sống thật tốt.