Lâm Bích Vu vẫn luôn xuất hiện, nhưng đều ở thời điểm ăn cơm trưa, nàng sẽ mang đến các loại đồ ăn do chính nàng làm đưa cho tiểu Thập Nhất.
Bởi vì kiếp trước Lâm Bích Vu chết thay nguyên chủ công chúa Thanh Nguyên, cho nên Tống Đoàn Viên đối với Lâm Bích Vu thập phần khách khí, tận lực nhường nàng.
Tiểu Thập Nhất tựa hồ không thích chơi cùng Lâm Bích Vu, Lâm Bích Vu tới, hắn luôn tìm các loại lấy cớ lôi kéo Tống Đoàn Viên đi ra ngoài, không chịu ăn đồ Lâm Bích Vu đưa tới.
"Người ta có ý tốt, vì sao ngươi không tiếp thu?" Tống Đoàn Viên nhìn tiểu Thập Nhất hỏi.
Tiểu Thập Nhất thực nghiêm túc nhìn Tống Đoàn Viên, "Ngươi hy vọng ta tiếp thu ý tốt của nàng sao?"
"Chúng ta đều là bạn tốt!" Tống Đoàn Viên sờ sờ đầu nhỏ của tiểu Thập Nhất, kỳ thật nếu sống lại một lần nữa, Tống Đoàn Viên hy vọng Kỷ Trường An không yêu nàng sâu đậm như vậy, có lẽ con đường của Kỷ Trường An sẽ không khó đi như vậy.
Tiểu Thập Nhất méo miệng: "Ta có Nguyên Nguyên chơi cùng ta là đủ rồi!"
Tống Đoàn Viên thở dài, nghĩ đến nếu sau khi nàng rời khỏi, Thanh Nguyên khôi phục tính tình trước kia, vậy phải làm sao đây?
"Tiểu Thập Nhất, nếu có một ngày ngươi phát hiện ta lại đáng ghét giống như trước đây, ngang ngược không nói lý, ngươi nhớ rõ nhất định phải rời xa ta, biết không?" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Tiểu Thập Nhất nghi hoặc nhíu mày: "Nguyên Nguyên đây là có ý gì? Nguyên Nguyên không phải đã trở nên tốt sao?"
Tống Đoàn Viên thở dài: "Ta có thể trở nên tốt, cũng có thể trở nên đồi bại, vạn nhất một ngày nào đó ta lại biến hư, trở nên thực đáng ghét, thực ích kỷ, thực không có nhân tình, tiểu Thập Nhất ngươi sẽ làm sao? Đến lúc đó ngươi sẽ thực thương tâm!"
"Vậy Nguyên Nguyên có thể không biến trở về hay không?" Tiểu Thập Nhất gắt gao nắm vạt áo Tống Đoàn Viên, chớp mắt to, phảng phất khẩn cầu, "Ta thực thích Nguyên Nguyên hiện tại, ta muốn nói với mẫu thân và cha, muốn mẫu thân và cha cầu thân cùng Thanh hoàng hậu, ta muốn cưới Nguyên Nguyên!"
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói: "Tiểu Thập Nhất, ta thật là vì tốt cho ngươi, ngươi……"
Tống Đoàn Viên biết nói cái gì cũng là vô dụng, bởi vì nàng cũng không biết chính mình vì sao sẽ tới nơi này, cũng không biết khi nào sẽ rời đi.
Tống Đoàn Viên nghĩ tới một người, có lẽ nàng có thể hợp tác cùng Thu Vãn.
Căn nguyên Thu Vãn chấp nhất là Lâm Bích Vu, chỉ cần Lâm Bích Vu còn sống, nàng sẽ không đối nghịch với Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên, nếu có khả năng, Tống Đoàn Viên còn hy vọng Thanh quốc không cần diệt vong, nếu thế, Thanh hoàng hậu cũng sẽ không bi thảm như vậy, Kỷ Trường An cũng sẽ không tách ra khỏi mẫu thân, Kỷ Mặc Thiên cũng sẽ không sửa tên đổi họ……
Tống Đoàn Viên biết những việc này đều rất khó, nhưng không thử xem thì sao biết được?
"Công chúa, Hoàng Hậu nương nương làm món canh vịt công chúa thích ăn nhất, chờ công chúa dùng bữa!" Cát Tường tiến lên gọi Tống Đoàn Viên một tiếng.
Công chúa của bọn họ đã phát ngốc nửa buổi chiều, cũng không biết suy nghĩ cái gì, không ngừng viết viết vẽ vẽ trên giấy, trong miệng còn nói gì đó.
"Đúng rồi, công chúa, hôm nay Kỷ phu nhân cũng mang theo Kỷ công tử đến đây……" Cát Tường còn nói thêm.
Kỷ phu nhân? Còn không phải là công chúa Thái Bình sao?
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên thẳng sống lưng, tận lực làm chính mình giống một công chúa, mang theo Cát Tường đi đến phòng khách.
Trong phòng khách, Thanh hoàng hậu đang cùng công chúa Thái Bình nói chuyện, nói đến chỗ cao hứng, hai người còn cười rộ lên.
Tống Đoàn Viên tiến lên, ngồi ở bên cạnh Thanh hoàng hậu.
Công chúa Thái Bình hướng tới Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Nghe nói công chúa mấy ngày nay rất hay chơi với Thập Nhất, hôm nay ta tiến đến nhìn một cái."