Trước đó có đồn đãi vị công chúa Thanh Nguyên này ở biệt uyển hành châm cứu con trai độc nhất của Kỷ quốc công gia, còn công bố là học châm cứu từ hắn, nhìn như vậy, đích xác có chút cổ quái.
"Viện sử đại nhân, hai vị dược này thêm vào là tốt đúng không? Vậy thuộc hạ liền dựa theo phương thuốc này đi bốc thuốc?" Ngự y thấp giọng hỏi.
"Lấy dược xong mang ta đi nhìn vị Lâm tiểu thư này một cái đi!" Lam Lẫm nói.
Ngự y vội nói: "Viện sử đại nhân nguyện ý ra ngựa, tự nhiên cầu mà không được!"
Ngự y mang theo Lam Lẫm tiến đến.
Tống Đoàn Viên đang chờ ngự y bốc thuốc trở về, đợi nửa ngày, liền thấy ngự y mang theo một vị nam tử thân hình cao lớn, khí chất nho nhã tiến đến.
Tống Đoàn Viên nhìn nam tử kia, trong đầu rất nhiều ký ức đan xen.
"Từ hôm nay trở đi, con chính là con gái ta, con tên là Tống Đoàn Viên, không còn là công chúa gì cả……"
"Tống Đoàn Viên con phải nhớ kỹ, con muốn bình an vui sướng sống tiếp, chuyện cũ năm xưa không cần nghĩ, chỉ cần tiến về phía trước……"
……
Tống Đoàn Viên nhìn nam nhân kia, thấp giọng hô: "Lam Lẫm?"
Lam Lẫm tiến lên hành lễ với Tống Đoàn Viên: "Bái kiến công chúa Thanh Nguyên!"
Tống Đoàn Viên nhìn Lam Lẫm, trong lòng thấy vô cùng quen thuộc, đôi mắt có chút ướt át, cuối cùng lại chỉ hô một tiếng: "Chào Lam thần y!"
"Phương thuốc này chính là công chúa viết sao?" Lam Lẫm tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"
"Có!" Lam Lẫm gật đầu.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chẳng lẽ phương thuốc sinh cơ tán này nàng đã nhớ lầm?
"Phương thuốc thập phần huyền diệu, thần chỉ kỳ quái, phương thuốc như vậy, không có kinh nghiệm hai ba mươi năm làm nghề y, sẽ không kê được, không biết công chúa học được phương thuốc này từ đâu?" Lam Lẫm hỏi.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, sau đó mới nhớ lại chuyện trước đó nói dối việc học y từ Lam Lẫm, chẳng lẽ Thanh hoàng hậu đã dò hỏi hắn, Lam Lẫm tới đây hưng sư vấn tội?
Thấy Tống Đoàn Viên không trả lời, Lam Lẫm lại truy vấn nói: "Công chúa nhận thức sư đệ của thần?"
"Đã gặp mặt một lần!" Tống Đoàn Viên sau đó mới kinh ngạc phát giác chính mình thế nhưng đã vô tình nhắc tới Hách thần y, lập tức cười ha ha.
Ánh mắt Lam Lẫm lập loè một chút, cũng không có hỏi lại, chỉ đưa phương thuốc cho Tống Đoàn Viên, "Căn cứ phương thuốc của công chúa để làm sinh cơ tán, phiền toái công chúa tìm một thị nữ bôi lên cho Lâm tiểu thư!"
Tống Đoàn Viên cười cười, gật gật đầu.
Lam Lẫm mang theo ngự y đi ra ngoài, tới bên ngoài phòng, hắn nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày.
Sư đệ hắn tính cách quái gở, chưa bao giờ chịu dạy cho người khác, sao có thể truyền phương thuốc cho công chúa Thanh Nguyên? Lại nói phương thuốc sinh cơ tán kia thập phần huyền diệu, sợ là ngay cả sư đệ của hắn cũng không có thể viết ra phương thuốc như vậy.
Công chúa Thanh Nguyên này đột nhiên trở nên khá thú vị!
Bôi dược cho Lâm Bích Vu xong, Tống Đoàn Viên bảo Lâm Bích Vu đi nghỉ ngơi.
Lâm Bích Vu nhìn Tống Đoàn Viên, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì thì nói đi!" Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói.
"Công chúa tựa hồ đã thay đổi rất nhiều!" Lâm Bích Vu thấp giọng nói, "Không giống trước kia!"
"Trước kia bản công chúa quá mức tùy hứng, hiện giờ ta muốn làm bằng hữu tốt với ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Lâm Bích Vu gật gật đầu, nhưng nhìn miệng vết thương trên cánh tay lại đau thương, "Nếu lưu lại vết sẹo, không biết phu quân tương lai có ghét bỏ không?"
Tống Đoàn Viên cười nói: "Thương thế của ngươi ở cánh tay, ống tay áo sẽ che đậy hết, hơn nữa, nếu nam nhân ghét bỏ vết sẹo của ngươi, đã nói lên hắn không phải thật sự thích ngươi, còn muốn hắn làm gì?"
Lâm Bích Vu ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: "Công chúa thật sự không thích Kỷ công tử sao?"