Kỷ Mặc Thiên đi về phía công chúa Thái Bình.
Công chúa Thái Bình kéo kéo khóe môi, tiến ra đón.
"Phu quân!" công chúa Thái Bình tiến lên cười nói, "Sao lại ra đây?"
"Thấy nàng vẫn luôn không có trở về, ta liền ra tới nhìn một cái." Kỷ Mặc Thiên vươn tay tới, nắm lấy tay công chúa Thái Bình, "Hiện giờ Thập Nhất đã tỉnh, chúng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đi thôi, hai người chúng ta đi ra ngoài một chút, mấy ngày nay không yên ổn, thân mình Thập Nhất lại không tốt, ta đã vắng vẻ nàng!"
Công chúa Thái Bình cười cười, liếc mắt nhìn khắp nơi một cái: "Để cho người khác nhìn thấy thì không tốt!"
"Sợ cái gì, đây là nhà chúng ta, phụ cận cũng không có ai ở, người khác không nhìn thấy!" Kỷ Mặc Thiên nói.
Công chúa Thái Bình nhàn nhạt cười cười, cũng mặc cho Kỷ Mặc Thiên lôi kéo tay nàng đi về phía trước.
"Nàng còn nhớ rõ tình cảnh lúc ta mới nhìn thấy nàng không?" Kỷ Mặc Thiên vừa đi, vừa nhìn bầu trời ngăm đen, "Lúc ấy tâm tình của ta, cũng giống như không trung ngăm đen này, đột nhiên thấy được ánh sáng!"
Công chúa Thái Bình thấp giọng nói: "Lúc ấy chàng vẫn là một công tử nhàn tản, gia tài bạc triệu, không chịu vào triều làm quan, nhưng bởi vì ta, chàng đã vào triều, trở thành quốc công gia!"
Kỷ Mặc Thiên cười cười: "Bởi vì đây là điều kiện cho ta cưới nàng mà Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nói ra! Bằng không, ta chỉ là một thương gia, sao xứng đôi với công chúa Thái Bình của vương triều Thiên Cơ?"
Công chúa Thái Bình nắm chặt ngón tay, đúng vậy, nếu Kỷ Mặc Thiên không vào triều, nàng sẽ không thể gả cho hắn, nhưng vào triều, nàng lại phải làm chuyện kia, người trước hết che ở trước mặt nàng chính là hắn!
Công chúa Thái Bình cười chua xót, có lẽ đây là mệnh của nàng!
"Trong những người tối hôm qua, có một người tên là Thôi Võ, ta đã từng gặp qua!" Đột nhiên, Kỷ Mặc Thiên thấp giọng nói.
Công chúa Thái Bình đột nhiên nắm chặt ngón tay.
Kỷ Mặc Thiên cảm nhận được sự khẩn trương của nữ nhân, ngước mắt nhìn nàng, "Lần trước hắn tới đưa đặc sản quê nhà cho nàng, sau đó rời đi, ta nhớ kỹ bộ dáng của hắn!"
Công chúa Thái Bình chuyển mắt nhìn Kỷ Mặc Thiên, "Chàng muốn nói cái gì?"
Kỷ Mặc Thiên do dự một chút: "Không có việc gì, chúng ta trở về đi, Thập Nhất tuy rằng đã tỉnh, nhưng tinh thần không được, còn cần hai chúng ta chiếu cố!"
Công chúa Thái Bình ngước mắt: "Chàng hoài nghi ta có phải hay không?"
Kỷ Mặc Thiên nhìn nàng.
Công chúa Thái Bình cười khổ: "Hóa ra chàng vẫn luôn hoài nghi ta!"
Kỷ Mặc Thiên ôm lấy công chúa Thái Bình: "Ta biết nàng sẽ không thương tổn ta và Thập Nhất, ta biết nàng thực khó xử, nhưng ta hy vọng nàng nói cho ta khó xử của nàng, chúng ta là người một nhà, có lẽ có thể cùng nhau đối mặt!"
Công chúa Thái Bình cười lạnh, đẩy Kỷ Mặc Thiên ra: "Cùng nhau đối mặt như thế nào? Hiện tại là hai nước đánh nhau, quốc gia của ta cùng quốc gia của chàng đánh nhau, ta muốn giúp quốc gia ta, không có gì đáng trách, chính chàng cũng muốn bảo hộ quốc gia của chàng không phải sao? Hai chúng ta hiện tại là đối lập……"
Kỷ Mặc Thiên trong nháy mắt bị đẩy ra, có chút kinh hoảng trong lòng, hắn lại lần nữa ôm công chúa Thái Bình vào trong ngực, "Thái Bình, vì nàng, ta có thể không cần quốc gia, chúng ta có thể rời khỏi nơi này, đi đến Xu quốc, ở nơi đó, chúng ta không có tranh đấu quốc gia, nàng cũng biết ta có rất nhiều tiền, cũng đủ cho chúng ta sống hết cả đời này, chúng ta đi Xu quốc, được không?"
Công chúa Thái Bình ngước mắt, "Chàng cảm thấy Thanh hoàng đế và Thiên Cơ Hoàng Đế sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Sẽ bỏ qua Thập Nhất sao?"
Kỷ Mặc Thiên thấp giọng nói: "Ta sẽ nói rõ ràng cùng với Thanh hoàng đế, cùng lắm thì mọi sản nghiệp của ta đều cho hắn, tới Xu quốc, chính ta một lần nữa bắt đầu lại. Về phần phía bên quốc gia của nàng, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác!"