Công chúa Thái Bình ngước mắt: "Kỷ Mặc Thiên, chàng nghĩ mọi việc quá đơn giản!"
Kỷ Mặc Thiên sửng sốt, còn muốn nói thêm, trong bụng đột nhiên đau xót, hắn rũ mắt, nhìn một cây đao cắm vào trong bụng……
Kỷ Mặc Thiên ngước mắt, nhìn công chúa Thái Bình.
Công chúa Thái Bình cười chua xót: "Kỷ Mặc Thiên, bắt đầu từ ngày ta gả cho chàng, kết cục của chúng ta cũng đã chú định!"
Kỷ Mặc Thiên nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, tiến lên, đặt trán ở trên đầu vai công chúa Thái Bình, "Nàng vẫn không chịu tin tưởng ta, không tin ta có biện pháp giải quyết càng tốt hơn!"
Công chúa Thái Bình vươn tay tới, gắt gao ôm lấy Kỷ Mặc Thiên: "Mặc Thiên, chàng oán ta, hận ta đi, đây đều là ta nên được, thực xin lỗi, thực xin lỗi……"
Kỷ Mặc Thiên chậm rãi ngã xuống mặt đất.
"Nương……" Cách đó không xa vang lên âm thanh run rẩy của tiểu Thập Nhất.
Công chúa Thái Bình không dám quay đầu lại, nàng không nghĩ tới một màn này sẽ bị tiểu Thập Nhất nhìn thấy, toàn thân nàng lạnh lẽo.
Buổi tối, Tống Đoàn Viên đột nhiên đau đầu khó nhịn, nàng nghe được có một người đang gọi nàng, bảo nàng trở về, nàng vươn tay ra, bỗng nhiên mở mắt.
"Phu nhân đã tỉnh, phu nhân đã tỉnh!" Tống Đoàn Viên nghe được âm thanh của Giang Long.
Tống Đoàn Viên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn mọi người vây quanh.
Có Vương Ngọc Lan, có Tống Đại Cát, còn có Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên ngồi dậy có chút bừng tỉnh, một lúc sau một âm thanh lại vang lên: "Công chúa, công chúa, Kỷ công tử lại bị bệnh, mời ngài đi chẩn trị!"
Thế giới trước mặt Tống Đoàn Viên một mảnh đen nhánh, nàng không biết phải đi về hướng nào, chỉ cảm thấy có hai loại lực lượng đang lôi kéo, hai loại lực lượng thế lực đều ngang nhau.
"Công chúa, công chúa, công chúa mau tỉnh lại đi, công chúa Thái Bình nói Kỷ công tử không được!" Âm thanh Cát Tường vẫn còn đang kêu gọi.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa mở mắt, lúc này đây, trước mặt nàng là Cát Tường.
"Công chúa, công chúa đã tỉnh…… Công chúa tha tội, nô tỳ không phải muốn cố ý quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, nhưng sự tình thật sự khẩn cấp……" Cát Tường chạy nhanh quỳ xuống.
"Làm sao vậy?" Tống Đoàn Viên không rảnh lo nghĩ nhiều, một bên khoác áo ngoài một bên hỏi.
"Hiện tại công chúa Thái Bình đang ở trong cung, nói là tình huống Kỷ công tử khẩn cấp, sợ là không được, viện sử đại nhân đã đi ra ngoài hái thuốc, không ở trong cung, hơn nữa công chúa Thái Bình nói y thuật của công chúa tốt, cầu Hoàng Hậu cho công chúa đi, Hoàng Hậu liền đáp ứng……" Cát Tường vừa đi bên cạnh Tống Đoàn Viên vừa nói, đợi nàng nói xong, Tống Đoàn Viên cũng tới trong đại sảnh.
Đã là đêm khuya, trong cung đã sớm cấm đi lại vào ban đêm, nhưng công chúa Thái Bình và Thanh hoàng hậu giao tình tốt, trước kia thường xuyên nói chuyện phiếm đến nửa đêm mới xuất cung, cho nên công chúa Thái Bình có lệnh bài, có thể tùy thời tiến cung.
Thanh hoàng hậu ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên nói: "Đã quấy đến giấc ngủ của con sao? Nhưng mạng người quan trọng, thật sự là không biện pháp, nếu con có thể nhìn, liền đi nhìn một cái nhé?"
Tống Đoàn Viên nhìn về phía công chúa Thái Bình: "Sao lại thế này? Trước đó khi ta rời đi còn không phải vẫn tốt sao?"
Công chúa Thái Bình thấp giọng nói: "Đột nhiên lại bắt đầu nóng lên, sau đó lâm vào hôn mê, toàn thân còn run rẩy, nói mê sảng……"
Tống Đoàn Viên nhíu mày, chẳng lẽ là sốt cao dẫn đến co giật? Nhưng thời điểm nàng rời đi rõ ràng đã hạ nhiệt, nếu trong thời gian ngắn như vậy nhanh chóng sốt cao còn co giật, thật sự là không bình thường!
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn công chúa Thái Bình một cái.
Vành mắt công chúa Thái Bình đỏ hồng, thoạt nhìn thật không có gì khác thường.
"Trước đó ho khan và nóng lên, đều là công chúa nhìn tốt, xin công chúa lại đi giúp một lần, tiến đến nhìn một cái!" Công chúa Thái Bình thấp giọng nói, ánh mắt vội vàng.
Thanh Hoàng Hậu khuyên nhủ: "Thanh Nguyên, hay là con đi nhìn một cái? Bổn cung đưa con đi?"