Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 123 - Chương 123. Túc Địch (1/2)

Chương 123. Túc địch (1/2) Chương 123. Túc địch (1/2)

Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên vừa mới tính toán ra cửa lên núi đi hái dược, liền thấy ngoài rào tre có mấy phụ nhân vây quanh một người nam nhân ríu rít nói gì đó.

“Song Hỉ, con đi nhìn một cái xem là có chuyện gì!” Tống Đoàn Viên gọi Song Hỉ.

Song Hỉ lên tiếng, vừa muốn ra cửa, liền thấy thím Gì vui vui vẻ vẻ chạy đến, lớn tiếng nói với Tống Song Hỉ: “Song Hỉ, nương ngươi đâu, mau đi nói với nương ngươi, quý nhân ở trên thị trấn tới tìm nàng, còn là một công tử tuấn tiếu!”

Tống Song Hỉ lập tức sửng sốt, ngước mắt liền thấy một nam tử ngũ quan lập thể, tuấn tuyệt, dáng người đĩnh bạt, thật vất vả tránh thoát nhóm các đại nương trong thôn, hắn liếc mắt đánh giá Tống Song Hỉ một cái, hỏi: “Ngươi là con gái của Tống Đoàn Viên?”

Tống Song Hỉ sửng sốt một chút, chạy nhanh gật đầu, quay đầu gọi nương.

Tống Đoàn Viên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hách Ly Cung.

Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, lại nhìn từng đôi mắt hóng náo nhiệt trong thôn kia, vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Có việc gì sao?”

Trong lòng Tống Đoàn Viên suy nghĩ, không thể là Kỷ Trường An không tốt chứ? Nhưng nếu là sự tình của Kỷ Trường An, người tới hẳn là Đại Sơn.

“Ta tới thu mua chút dược, nhớ rõ ngươi nói ngươi ở ngay phụ cận, liền hỏi một chút, không thể tưởng được thật sự đã hỏi đến đây!” Hách Ly Cung nói, tưởng tượng đến các bát quái đã hỏi thăm được, Hách Ly Cung cảm thấy chính mình khả năng tìm lầm người.

Vị thôn dân cực phẩm kia sao có thể là Tống Đoàn Viên?

Tống Đoàn Viên mời hắn vào cửa.

“Tống đại Nương, người kia là ai?” Thím Gì ghé vào hàng rào trên tường hỏi.

Không đợi Hách Ly Cung mở miệng, Tống Đoàn Viên đã vội nói: “Hắn là biểu đệ bà con xa của nhà mẹ đẻ bên kia của ta, thuận đường tới thăm ta!

(*) Biểu đệ: em họ

Tống Đoàn Viên lôi kéo Hách Ly Cung vội vàng vào sân.

Hách Ly Cung hỏi: “Vì sao không nói thẳng? Cha ta ở trấn Thanh Sơn thập phần nổi danh, về sau ngươi có cha ta quan tâm, chi phí ăn mặc không cần phải lo!”

Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Hiện giờ sách y ta còn chưa có xem xong, muốn kiên định học chút y thuật cùng sư phụ, cũng không thể chưa học đã dùng danh hào của sư phụ để lừa bịp, không phải là bôi đen sư phụ sao!”

Hách Ly Cung cười nói: “Kỳ thật kỹ thuật bào chế dược liệu của ngươi rất mạnh, nhìn ra toàn bộ quốc gia, dù có là lão dược sư kinh nghiệm vài thập niên cũng khả năng không bằng ngươi!”

“Ta chỉ là biết phương pháp bào chế vài loại dược liệu mà thôi, vẫn cần phải học tập nhiều từ sư phụ!” Tống Đoàn Viên nói.

“Hiện giờ vừa lúc có một cơ hội, ngươi có bằng lòng nắm chắc hay không?” Hách Ly Cung hỏi.

Tống Đoàn Viên lập tức lấy lại tinh thần.

“Cha ta gặp phải một người bệnh khó giải quyết, trị liệu đã ba tháng cũng không có tiến triển, thập bảo đan của ngươi có chút hiệu quả trị liệu, nhưng lại không thể làm người nọ đứng lên, cha ta nói, có lẽ ngươi còn có biện pháp khác, muốn ngươi đi nhìn một cái!” Hách Ly Cung nói.

“Sư phụ phân phó, ta tự nhiên nguyện ý!” Tống Đoàn Viên lập tức nói, “Cũng không biết có thể giúp đỡ được hay không!”

“Hẳn là không có vấn đề!” Hách Ly Cung thấy nàng nguyện ý, tự nhiên cao hứng, muốn nàng thu thập một chút rồi xuất phát luôn, xe ngựa của hắn ở ngay ngoài cửa.

Tống Đoàn Viên vào nhà cầm ba lô.

Hách Ly Cung trong lúc chờ đợi, nhìn thấy bánh bột ngô quả du trên bàn.

Nửa đêm hôm qua, Trình Vương đột nhiên phát bệnh, đau đến không ngủ yên, hắn phụng mệnh sáng sớm tới đón Tống Đoàn Viên, còn chưa có ăn sáng.

Tống Song Hỉ nhìn, vội vàng hỏi: “Biểu cữu, biểu cữu đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn một chút hay không?”

(*) Biểu cữu: cậu

Hách Ly Cung sửng sốt một chút: “Biểu cữu?”

Tống Song Hỉ xấu hổ cười cười: “Thúc thúc không phải biểu đệ của nương sao, tự nhiên là biểu cữu!”

(*) Thúc thúc: chú/ bác

Hách Ly Cung nghĩ nghĩ, cũng đúng.

“Cho ta chiếc bánh bột ngô này đi!” Nếu đã là thân thích nhà mình, Hách Ly Cung cũng liền không khách khí, ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment