Tống Song Hỉ vội vàng bưng bánh bột ngô đến trước mặt Hách Ly Cung.
Hách Ly Cung cắn một ngụm bánh bột ngô, ăn đến quá nhanh, liền bị nghẹn, không ngừng trợn trắng mắt.
Tống Song Hỉ vội vàng múc một chén canh đậu phộng tần ô hàm cho hắn.
Hách Ly Cung uống một ngụm canh kia, lập tức sửng sốt.
“Đây là……” Hách Ly Cung ngước mắt hỏi Tống Song Hỉ.
“Đây là canh nương nấu từ đậu phộng và súp lơ, uống có ngon không ạ?” Tống Song Hỉ vội vàng hỏi.
Hách Ly Cung trầm mặc một chút.
Hương vị canh này rất giống loại trước kia hắn đã từng uống qua……
Lúc này, Tống Đoàn Viên cõng ba lô ra tới, trước khi đi còn dặn dò Tống Song Hỉ, nếu buổi tối hôm nay nàng chưa trở về, buổi chiều sẽ bảo Tống Phúc Quý về nhà, nhớ rõ đến chạng vạng phải ép dầu ba đậu.
Tống Song Hỉ nhất nhất đáp lời.
“Ăn no chưa? Ăn no rồi thì lên đường đi!” Tống Đoàn Viên hỏi Hách Ly Cung còn đang ngẩn người.
Hách Ly Cung vội vàng bưng chén lên uống hết canh, lại cầm chiếc bánh bột ngô được gói bằng giấy dầu, sau đó mới rời đi.
Lúc Tống Đoàn Viên rời khỏi nhà, ngoài cửa còn vây đầy nữ nhân trong thôn, bọn họ nhìn Tống Đoàn Viên ngồi lên xe ngựa Hách Ly Cung rời đi.
“Tống bà tử từ bao giờ lại có biểu đệ đẹp như vậy?” Có người hỏi.
“Không phải nói người trong nhà Tống bà tử đều đã chết sao?”
“Tống bà tử không phải người thôn chúng ta, là lưu đày tới, ai biết trước kia làm gì!”
Nguyên chủ gả cho Tống tú tài con trai của trưởng thôn, lại sinh ra một tú tài, mười mấy năm qua, gần như người trong thôn đều quên chuyện nguyên chủ là bị lưu đày đến Tống gia thôn, hiện giờ đột nhiên có một biểu đệ xuất hiện, liền gợi lên hứng thú của rất nhiều người.
Trên đường đi thị trấn, Hách Ly Cung một bên đánh xe một bên ăn bánh bột ngô, nhưng lại tựa hồ có tâm sự.
Tống Đoàn Viên vốn muốn hỏi tình huống của người bệnh kia, thấy hắn trầm mặc cũng liền không hỏi nữa, tránh ở trong xe ngủ gà ngủ gật.
Xe ngựa rốt cuộc cũng nhanh hơn so với xe bò, hơn nửa canh giờ đã đến thị trấn.
Hách Ly Cung lôi kéo Tống Đoàn Viên trực tiếp đi đến một tòa nhà.
Tống Đoàn Viên từ trên xe ngựa đi xuống, vừa lúc bị Mộ Vân Điệp nhìn thấy.
Mộ Vân Điệp nhìn Tống Đoàn Viên đi theo phía sau Hách Ly Cung vào tòa nhà kia, hơi hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ Tống bà tử này thật sự là đồ đệ của Hách lão?
Hách lão nhân nhiều năm như vậy, ngoại trừ con trai của mình, đã khi nào thu nhận đồ đệ chứ? Sao tự dưng lại thu nhận một nữ nhân ở nông thôn?
Mộ Vân Điệp cảm thấy chính mình khả năng quá nhạy cảm, nàng chỉ cần nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh Kỷ Trường An là được, loại nữ nhân lớn tuổi ở nông thôn này, thật sự không nên ở trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tống Đoàn Viên, nàng luôn có một loại cảm giác gấp gáp như gặp túc địch.
Trong phòng, Trình Vương đang nổi giận, hắn tuyệt đối không nghĩ tới hắn đường đường là Vương gia thế nhưng sẽ gặp phải sự tình hoang đường như vậy.
“Vương gia, người tên là Lữ Bình kia đã bị loạn côn đánh chết, về phần vị Lữ tiên sinh kia……” Tùy tùng do dự một chút, “Hắn là ân sư của nhiều vị đại nhân trong triều, Vương gia rất nhanh sẽ trở về đô thành, nếu giết hắn, vậy về sau……”
Trình Vương đang muốn phát giận, Hách lão nhân liền mang theo Tống Đoàn Viên đi đến.
Trình Vương chỉ đành nhịn tức giận xuống.
Hách lão nhân tiến lên, gỡ cái khăn trên hai chân Trình Vương xuống.
Tống Đoàn Viên liếc mắt một cái liền nhìn thấy cặp đầu gối sưng to màu tím đen, nàng hơi hơi nhíu mày.
Xương đùi chỗ gần đầu gối bị hoại tử, cho nên dẫn tới người bệnh không thể đứng thẳng đi lại.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Trình Vương, hắn chỉ tầm hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, nhưng đôi mắt lại có chút âm ngoan.
Trẻ tuổi như vậy sao lại gặp phải loại bệnh này?